Chương 3: Không giấu đồ à? Không phải còn một lớp áo nữa sao!

Bạch Thanh Hạ ôm cặp sách trước ngực, cúi gằm mặt, rảo bước về phía cửa siêu thị.

Trông cô nàng trộm đồ có vẻ rất non tay, đeo cặp vào, lại ôm cặp ra, ai nhìn cũng biết là có vấn đề.

Cô chẳng dám ngẩng đầu, bước chân rất nhanh, nếu không phải trong siêu thị, chắc đã chạy biến rồi.

Lục Viễn Thu có thể hình dung ra tại sao cô lại gặp tai nạn xe cộ...

Ngay sau đó, cái trán trắng nõn mịn màng của cô nàng đụng phải một lồng n.g.ự. c rắn chắc.

Bốp!

Một tiếng vang khá lớn, cô gái khẽ kêu lên rồi lùi lại một bước, vì căng thẳng, dái tai trắng hồng bỗng chốc ửng đỏ.

Như hai quả anh đào chín mọng căng bóng, vô cùng quyến rũ.

Lục Viễn Thu cúi đầu nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch lên. 17 tuổi, cậu chưa hẳn đã đẹp trai lắm, lại còn để đầu đinh nữa.

Nhưng đường nét khuôn mặt lại rất nam tính, nước da rám nắng khỏe mạnh, nhờ chơi bóng rổ quanh năm nên chiều cao đã đạt tới 1m83.

Tuổi trẻ trở lại, khiến cơ bắp trên toàn thân cậu cũng đạt trạng thái tốt nhất.

Thật ra, Lục Viễn Thu chính là người thích hợp nhất làm lớp trưởng thể dục.

Xin lỗi.

Bạch Thanh Hạ còn chưa kịp nhìn rõ đối phương là ai, đã vội vàng xin lỗi, rồi định đổi hướng đi tiếp.

Lục Viễn Thu xoay người, Này, đợi đã!

Anh vội vàng túm lấy lưng đối phương, nhưng thần sắc lại theo động tác của mình mà ngưng trệ.

Một sợi dây thun co giãn bị Lục Viễn Thu kéo căng thành một đường rõ mồn một qua lớp áo đồng phục.

Bạch Thanh Hạ cứng đờ tại chỗ.

Như con rắn bị nắm trúng điểm yếu.

Đây là…

Lục Viễn Thu giật nảy mình, vội vàng buông tay.

Búng!

Sợi dây thun bật trở lại, phát ra tiếng động thanh thúy, đồng thời khiến cô gái loạng choạng về phía trước hai bước.

Rõ ràng có thể thấy hai vành tai cô càng đỏ hơn.

Bạch Thanh Hạ quay đầu lại, đôi mắt hoảng sợ như nai con ngơ ngác nhìn Lục Viễn Thu.

Nhận ra anh, cô lập tức định bỏ chạy, nhưng Lục Viễn Thu nào cho cô cơ hội, sải chân dài một bước đã chắn ngay trước mặt cô gái.

Cốp!

Lại một tiếng động vang lên khi trán cô đập vào n.g.ự. c anh, kèm theo tiếng rên khe khẽ.

"Ăn trộm còn định chạy?"

Bạch Thanh Hạ ôm chặt cặp sách, đôi mắt long lanh đã bắt đầu ửng đỏ, cô chậm rãi lùi về phía sau, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa có chút bất lực.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!