Chương 20: Cặp sách mới của cậu và Lục Viễn Thu là đồ đôi à?

Bạch Thanh Hạ ngồi rất yên tĩnh, đang chăm chú làm bài tập thầy giáo giao sáng nay, dường như không để ý cả lớp chỉ còn lại hai người.

Vì đã nói là phải cố gắng học hành, Lục Viễn Thu cũng không thể ngồi chơi xơi nước.

Anh lấy vở bài tập Toán ra, nghiêm chỉnh rút bút nước, khí thế hừng hực như lão tướng quân ra trận, tay cầm bảo kiếm, sẵn sàng nghênh chiến.

Nhưng chỉ một giây sau, nụ cười tự tin trên mặt Lục Viễn Thu bỗng nhiên đông cứng.

Khoan đã… Tập hợp là cái gì?

Anh chớp chớp đôi mắt to tròn ngây thơ, nhìn chằm chằm vào câu hỏi trắc nghiệm đầu tiên, vẻ mặt nghiêm trọng.

Một lúc lâu sau, Lục Viễn Thu ngẩng đầu, ánh mắt vô hồn nhìn lên tấm bảng đen xanh rì.

Quên rồi… Quên hết rồi!

Thôi xong… Xong đời rồi!

Phải làm sao đây?

Ta vì người tiễn đưa vặn dặm

Người vì ta khóc mù đôi mắt

Trương Vô Kỵ quên hết chiêu thức chứng tỏ gã ta đã luyện thành thần công, nhưng mình quên hết kiến thức thì còn thi đại học kiểu gì!

Lúc này Lục Viễn Thu mới nhận ra.

Người ta trọng sinh thì toàn vào lúc vừa tốt nghiệp cấp ba, hoặc là lúc còn bé tí, còn mình lại trọng sinh vào thời kỳ luyện ngục của đời học sinh!

Mới đầu năm lớp 12!

Chẳng lẽ mình phải mang cái đầu ba mươi mấy tuổi, chỉ toàn tiền với gái, đi thi đại học sao?

Bỗng nhiên, một cảm giác nói phét quá rồi dâng lên trong đầu anh, ý định bỏ học lập nghiệp lại nhen nhóm.

Nếu lại đi theo con đường cũ của kiếp trước, Lục Viễn Thu tin chắc mình vẫn sẽ thành công.

Với cơ nghiệp vững chắc này, cùng với sự chênh lệch thông tin và kinh nghiệm khởi nghiệp internet quý báu mà mình nắm giữ, thành công chắc chắn là điều tất yếu.

Nhưng lần này, anh muốn học đại học!

Sống lại hai đời mà vẫn chưa được trải nghiệm giảng đường đại học, chẳng phải quá thiệt thòi sao?

Không được, lần này nhất định phải học hành cho tử tế, dù sao cũng còn một năm nữa, đủ rồi!

Lục Viễn Thu lập tức lấy sách giáo khoa ra, bắt đầu đọc từng chữ một.

Khi một người đàn ông quyết tâm làm việc gì đó, nghĩa là thành công đã ở rất gần.

Năm phút sau, tiếng ngáy đều đều của Lục Viễn Thu vang vọng khắp lớp học.

Bạch Thanh Hạ quay đầu lại nhìn, thấy Lục Viễn Thu ngủ say sưa, không biết mơ thấy gì mà đưa tay gãi mũi, rồi mỉm cười, nhưng tiếng ngáy vẫn đều đều vang lên.

Tư thế ngủ chẳng khác gì một đứa trẻ, nước miếng chảy dài từ khóe miệng.

Bạch Thanh Hạ nhìn đến ngẩn người, mãi đến khi thấy nước miếng của Lục Viễn Thu sắp nhỏ xuống bàn mới sực tỉnh.

Cô vội vàng lấy khăn giấy trong người ra, gấp đôi lại, rồi nhẹ nhàng đưa đến khóe miệng Lục Viễn Thu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!