Bạch Thanh Hạ rõ ràng là người có cá tính, nhìn cái cách cô ấy nhiều lần trừng mắt mình là biết, muốn cô ấy làm việc gì mà cứ mềm mỏng khuyên bảo thì chẳng có tác dụng gì đâu.
Phải đối đầu với côấy, xem ai chịu được ai.
Đương nhiên, Lục Viễn Thu luôn là kẻ chiến thắng.
Hừ, bí mật ăn cắp đồ này, mình hưởng cả đời cũng được, bí mật này đúng là ngon lành cành đào.
Phía trước lớp học.
"Hôm đó, tôi lách qua năm người chỉ trong một đường bóng, xoay người một cái đã khiến tên to con lớp bên ngã lăn quay, rồi bật nhảy lên úp rổ thành công."
Lớp trưởng Vương Hạo Nhiên đang thao thao bất tuyệt kể về khoảnh khắc huy hoàng của mình trên sân bóng rổ.
Cậu ta giơ tay phải lên, trông như đang làm động tác ném bóng, nhưng thực chất là đang khoe bắp tay.
Thế nhưng khi cậu ta nhìn về phía Hồ Thải Vi, lại phát hiện ánh mắt cô không hề đặt ở đây.
Nhìn theo hướng mắt của cô, Vương Hạo Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ chỗ Lục Viễn Thu.
Cậu ta cười nói:
"Hôm nay thời tiết đẹp thật, rất thích hợp đi dạo trên sân vận động, cậu thấy đúng không, Thải Vi? Này, Thải Vi?"
Hồ Thải Vi chẳng nghe lọt tai câu nào, cô ta đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi về phía góc lớp.
Đến nơi, Hồ Thải Vi không nhịn được lấy tay bịt mũi, mùi chân của hai anh em sinh đôi nhà họ Lưu đúng là kinh khủng.
Cô ta vừa dậm chân vừa gọi.
Bạch Thanh Hạ thấy vậy, mặt lạnh tanh quay đi, chuyên tâm ăn bánh bao nhưng vẫn không quên vểnh tai lên nghe ngóng.
Lục Viễn Thu quay lại, thấy Hồ Thải Vi, liền hỏi: Gì thế?
"Ra ngoài, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Hồ Thải Vi xoay người bỏ đi. Đến cửa, cô tưởng Lục Viễn Thu sẽ đi theo, nào ngờ anh vẫn ngồi ì ra đó!
"Lục Viễn Thu! Cậu quá đáng lắm rồi đấy!"
Hồ Thải Vi đứng ở cửa sau, hét lớn đầy phẫn nộ.
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
Tiếng hét khiến không ít người trong lớp ngoái nhìn, cả lớp trưởng Vương Hạo Nhiên cũng không ngoại lệ.
Chuyện gì thế nhỉ?
Lục Viễn Thu làm gì Hồ Thải Vi vậy?!
Những đôi tai hóng hớt đều dựng đứng lên.
Lục Viễn Thu nhìn cô nàng tóc hai b.í. m đứng ở cửa với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn:
"Tôi làm sao? Có gì thì nói luôn đi, tôi lười ra đấy."
Hồ Thải Vi bèn quay lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!