Trước mặt khán giả, cô gái đeo kính ngồi ở bàn trọng tài ngẩn người, lặng lẽ đẩy gọng kính trượt xuống, rồi lật bảng điểm của khối mười từ 44 thành 46.
45:46.
Lục Viễn Thu thở dốc, cúi đầu nhìn chiếc rổ trong tay, rồi ngước lên nhìn bảng rổ chỉ còn trơ lại một vành.
Trong điệp khúc cao trào của Thất Lý Hương, tiếng vỗ tay, tiếng hoan hô, tiếng thét chói tai của đám đông vang lên không ngớt, đinh tai nhức óc.
Anh quay người lại, nhìn về phía đồng đội của mình, Trịnh Nhất Phong thở hồng hộc như trâu, mồ hôi nhễ nhại, nhưng lúc này cũng chống hai tay lên đầu gối, nở nụ cười với anh.
Chung Cẩm Trình, Cao Cường, Vương Hạo Nhiên ba người sớm đã quên mình, hưng phấn chạy nhảy, hoan hô trên sân.
Trương Dật Phi đứng giữa sân, thở dốc kịch liệt, ánh mắt thất thần nhìn cảnh tượng này.
Gã ta lập tức nhìn về phía Liễu Kiến Thanh trong đám người, Liễu Kiến Thanh nhìn gã ta, cũng không biết nên nói gì, Trương Dật Phi chán nản cúi đầu, bước chân rời đi.
Ê, đội trưởng!
Mấy đồng đội của gã ta khó xử nhìn Vương Bình, gọi: Thầy...
Vương Bình lúc này mới dời tầm mắt khỏi Lục Viễn Thu, nói với bọn họ:
"À, đi an ủi cậu ấy đi, chỉ là một trận đấu thôi mà, có gì đâu."
Đồng đội của Trương Dật Phi gật đầu, vội vàng đuổi theo phía sau.
Lục Viễn Thu lúc này mới hoàn hồn, anh giũ giũ mảnh thủy tinh trên đầu, dang hai tay nhìn những người trên sân và khán giả xung quanh, lộ ra vẻ mặt chính anh cũng thấy bất ngờ, cười nói: Ha, thắng rồi!
Bạch Thanh Hạ đứng trong đám người, đeo cặp sách màu hồng phấn, hai tay khép nép trước người, mỉm cười nhìn anh, Lục Viễn Thu cũng đáp lại bằng một nụ cười, sau đó ngẩng đầu nhìn vầng trăng dần hiện rõ trên bầu trời và ánh tà dương đang chậm rãi lặn xuống.
Lục Viễn Thu bước nhanh về phía trước, dùng sức ném chiếc rổ trong tay lên không trung, như muốn chụp lấy vầng trăng vừa ban cho anh ánh sáng.
Ráng chiều màu cam đỏ rực rỡ hiện lên nơi chân trời.
Tào Sảng kích động nhìn cảnh tượng này, trong mắt cậu, ráng chiều lại một lần nữa phủ lên vai Lục Viễn Thu, tựa như chiếc áo choàng của Tề Thiên Đại Thánh, uy phong lẫm liệt.
Nhận cúp và giấy chứng nhận, năm người Lục Viễn Thu cùng với Tào Sảng, tổng cộng sáu chàng trai vây quanh Cát Nhật Thiên đi về phía nhà ăn.
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
Cát Nhật Thiên bị hỏi đến phát cáu, vội vàng nói:
"Đừng gấp, đừng gấp, mỗi người năm vé xem phim, đã nói là sẽ cho, các em giục thầy cũng vô ích thôi, thầy phải đợi bên rạp chiếu phim đưa đến đã".
Bạch Thanh Hạ đeo cặp sách lặng lẽ đi theo phía sau, giữ khoảng cách hai ba mét, yên lặng lắng nghe những lời bàn tán phía trước, cảm thấy rất thú vị, có lẽ tâm trạng vốn dĩ đã tốt, nên nụ cười luôn thường trực trên khóe môi.
Lúc này Lục Viễn Thu đột nhiên quay đầu, đưa cúp tới, nói: Cầm giúp tớ.
Bạch Thanh Hạ bất ngờ đưa tay nhận lấy, nhìn chiếc cúp vàng óng ánh quấn dải lụa đỏ trong ngực, vội ôm chặt hơn, sợ đánh rơi.
Vành tai cô gái ửng đỏ, cúi đầu đi sát theo, chiếc cúp trong n.g.ự. c khiến cô thấy nóng bừng.
Lục Viễn Thu lúc này nhìn Cát Nhật Thiên, vẻ mặt trịnh trọng:
"Chủ nhiệm, có thể đáp ứng em một chuyện không?"
Cát Nhật Thiên cũng đang vui vẻ nhìn anh: Chuyện gì?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!