"Ngủ không được, tớ chạy bộ buổi sáng, tiện đường ghé qua đây thăm cậu một chút."
Lục Viễn Thu tùy tiện kiếm một lý do, thật hay không cũng chẳng sao, miễn là cô bé nghe thấy vui là được.
Bạch Thanh Hạ nghe xong quả nhiên cong mắt cười, cô bé xoa xoa hai bàn tay nhỏ vào vạt áo, đứng dậy tại chỗ, không nói gì, chỉ đứng ở góc tường ngây ngốc nhìn Lục Viễn Thu cười.
"Đứng ngây ra đó làm gì, cậu cứ giặt tiếp đi, không cần để ý đến tớ, tớ chỉ nhìn một chút thôi."
Lục Viễn Thu nói với cô.
Có lẽ vì anh ở đây, Bạch Thanh Hạ ngại chỉ lo giặt quần áo mà không tiếp chuyện.
"Cậu… cậu có muốn uống nước không? Tớ đi rót cho cậu."
Cô vừa nói vừa định bước về phía cửa nhà, Lục Viễn Thu vội đưa tay ngăn cô lại, ấn cô ngồi trở lại ghế, nói:
"Cậu cứ giặt đồ của cậu đi, thật không cần để ý đến tớ đâu."
Vâng. Bạch Thanh Hạ lại nhúng tay vào chậu nước.
Vừa xoa được hai cái, cô bé như thể lại quên mất, vội quay sang hỏi:
"Cậu ăn sáng chưa? Hay là tớ nấu cháo nhé… Cậu có quen ăn cháo không? Trong ngõ này cũng có bán đồ ăn sáng đấy."
Cô sợ thất lễ với tôi đến mức nào chứ...
Lục Viễn Thu chỉnh lại sắc mặt, mở miệng:
"Cậu còn nói chuyện với tớ, tớ lập tức quay đầu bỏ đi đấy, ngoan ngoãn giặt ga trải giường của cậu đi, làm việc của cậu, đừng để ý đến tớ."
"Vậy để tớ đi lấy cái ghế đẩu cho cậu nhé..."
Lớn gan! Còn nói!
Lục Viễn Thu lớn tiếng quát cô.
Bạch Thanh Hạ vừa đứng dậy đã sợ hãi rụt cổ lại, vội vàng ngồi trở lại ghế, quay lưng đi ngoan ngoãn cúi đầu giặt quần áo trong chậu.
Sớm tinh mơ đã bị cô chọc cho tức muốn nghẹn... Lục Viễn Thu trợn mắt, ấn vào nhân trung.
Anh quay đầu nhìn lại, đi về phía cửa phòng, mở khóa ra nhưng phát hiện cửa không đẩy được, còn đang nghi hoặc thì cô gái vội vàng lau tay vào người, chạy chậm lại.
Cô khom lưng, nhấc cái then cài dưới cánh cửa lên, không nói gì, sợ sệt liếc nhìn Lục Viễn Thu một cái, rồi lại im lặng chạy về chỗ cũ.
Lục Viễn Thu nhìn bóng lưng cô, nhất thời không biết nói gì.
Yết hầu anh khẽ động, cúi đầu xuống, lúc này mới phát hiện cánh cửa gỗ nhỏ này có không ít lớp bảo vệ.
Đẩy cửa bước ra, Lục Viễn Thu lấy một chiếc ghế đẩu nhỏ, đi đến cuối hành lang ngồi xuống bên cạnh cô.
Anh đưa tay chạm vào nước trong chậu, lạnh buốt.
"Vừa nãy còn hỏi cậu, sao lại mang đống áo khoác ở siêu thị về thế? Cậu định giặt đấy à?"
Lục Viễn Thu lật mấy chiếc áo khoác đỏ trong túi ni lông, ngửi mùi, cứ như một đống chưa giặt.
Cô gái không đáp lời.
Lục Viễn Thu ngẩng đầu nhìn khuôn mặt im lặng của cô, bực mình nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!