Chương 184: Trương công tử có hình xăm quân Bích

Kia là…

Đó chẳng phải là chiếc váy mà Bạch Thanh Hạ đã mặc hôm đi khu vui chơi sao?

Hóa ra là của chị Lệ.

Phải rồi, sao cô ấy có thể có một chiếc váy đẹp như vậy được chứ?

Lục Viễn Thu hít một hơi thật sâu, rồi từ từ thở ra, như muốn trút bỏ hết tâm trạng u uất theo làn hơi thở này.

Qua một hồi lâu, chị Lệ ngồi bên giường, giọng buồn bã nói:

"Haizz, hôm nay gặp chuyện rồi, chắc không đi làm được nữa, phải tìm việc khác thôi."

Lục Viễn Thu nhìn gò má phải đang chườm đá của chị Lệ, hỏi: Kể cho em nghe xem?

Chị Lệ cười nhẹ:

"Chị làm ở KTV, chắc em biết rồi nhỉ? Tiểu Hạ không rõ công việc của chị, có lẽ em biết..."

"Hôm nay có một đám người trông rất có tiền có thế đến, nói là mừng sinh nhật cho một công tử họ Trương, bảo mấy người tuij chị tiếp rượu."

"Chị ra ngoài đi vệ sinh, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu thảm thiết trong phòng, chạy vào thì thấy một cô bạn thân khá xinh đẹp của chị... đang bị bọn chúng hành hạ, chị liền xông vào ngăn cản."

Chị Lệ nói đến đây, cười khổ hai tiếng:

"Chị cũng biết thân biết phận, biết bọn chúng không dễ chọc, chị cũng phải cười làm lành, ai ngờ bọn chúng say rồi, chẳng thèm để ý chị có cười hay không, haizz..."

Lục Viễn Thu nghe vậy ngẩng đầu hỏi:

"Công tử họ Trương? Ai vậy?"

Không còn cách nào, giờ nghe đến cái họ này có chút mẫn cảm.

Chị Lệ lắc đầu:

"Không quen, cũng không nghe bọn họ nhắc đến thân phận của gã. Dù sao thì gã đeo kính gọng vàng, trông thư sinh nho nhã, trên cổ tay còn có hình xăm con bích, kiểu hình xăm con bích trên bài poker ấy."

Nói rồi, chị ấy dùng ngón tay chỉ vào mặt trong cổ tay mình.

Lục Viễn Thu nhớ Trương Dật Phi không có hình xăm trên cổ tay, Trương công tử có tiền... Chẳng lẽ là anh trai cậu ta?

Đương nhiên, cũng chưa chắc đã trùng hợp đến vậy.

Lục Viễn Thu hỏi tiếp:

"Vậy... sau này chị còn làm công việc này không? Không định đổi việc khác à?"

Chị Lệ cười khổ:

"Chị cũng có biết làm gì khác đâu, lại không muốn vào nhà máy, không muốn nhận lương thấp, vậy thì còn làm được gì nữa? Ít ra thì nghề này có kinh nghiệm, còn kiếm được tiền boa, vừa nuôi sống được bản thân, vừa có thể sống khá hơn một chút."

Nói đến đây, chị ấy im lặng một lát, rồi đột ngột ngẩng đầu nhìn Lục Viễn Thu, hỏi như đùa:

"Em có khinh thường chị không?"

Lục Viễn Thu lập tức nghiêm mặt:

"Đương nhiên là không rồi, nghề nào cũng bình đẳng, không có chuyện khinh thường hay không."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!