Chương 15: Tôi sẽ tiết lộ bí mật của cậu!

Cả lớp nhìn cô giáo tiếng Anh trẻ trung xinh đẹp, rồi đồng loạt reo hò.

Cô giáo tiếng Anh tên Tô Diệu Diệu, mới ra trường chưa lâu. Nhan sắc không đến nỗi xinh đẹp tuyệt trần, chỉ có thể gọi là thanh tú, nhưng dáng người chuẩn, khí chất tốt, tính cách cũng dễ mến.

Cô rất mong chờ được hòa mình với học sinh, còn Chung Cẩm Trình thì đang rất mong chờ được hòa mình vào váy cô.

Lục Viễn Thu liếc sang phải.

Quả nhiên, tên nhóc thối tha bên cửa đã lặng lẽ hạ tay xuống.

Reng reng reng reng

Chuông vào học vừa dứt, bên phải vang lên một tiếng ịch. Trình Nhất Phong gục mặt xuống bàn, ngủ ngay tắp lự, tiếng ngáy đều đều mà mạnh mẽ.

Lục Viễn Thu cũng lấy sách tiếng Anh ra.

Nhìn bức chân dung sạch sẽ trên trang đầu, anh bỗng dưng ngứa ngáy tay chân, muốn vẽ thêm cho bức chân dung này quầng thâm mắt và ria mép.

Nhưng anh cố gắng kìm nén bàn tay phải, giống như đang tự đấu tranh với chính mình, ngăn cản bản tính học tra trỗi dậy.

Không! Không!

Yamate!

Không được vẽ!

Lần này mình phải học hành cho tử tế!

Trí nhớ cơ bắp đáng ghét!

Bạch Thanh Hạ quay đầu lại, tò mò nhìn Lục Viễn Thu bên cạnh. Cô không nói gì, vì con trai trong lớp đôi khi cũng khá trẻ trâu.

Ví dụ như Lục Viễn Thu, cô thường thấy anh đang đi bỗng dưng co giật, nhảy dựng lên làm động tác ném bóng rổ.

Mỗi khi đến lúc này, Bạch Thanh Hạ lại dừng bước, ngây người nhìn chàng trai, rồi vội cúi đầu đi lướt qua để tránh bị Lục Viễn Thu phát hiện ánh mắt của mình.

Từ đó về sau, cô phát hiện Lục Viễn Thu có chút kỳ lạ.

Cứ hễ gặp thùng rác, tay anh lại run lên theo bản năng. Bất kể bên cạnh là tờ giấy vo tròn hay chai lọ, anh đều phải nhặt lên rồi ném vào thùng rác theo một đường parabol hoàn hảo.

Nếu không trúng, anh sẽ lúng túng chạy đi nhặt lại, rồi quay về vị trí cũ ném lại lần nữa.

Có lần giữa giờ ra chơi, Lục Viễn Thu cứ ném mãi mà vẫn không vào, suýt phát điên. Bạch Thanh Hạ ngồi trong lớp học, quay đầu nhìn ra hành lang, đôi mắt xinh đẹp ngây ngốc dõi theo bóng dáng bận rộn của anh, cứ thế mê mải nhìn suốt cả giờ ra chơi.

Ta vì người tiễn đưa vặn dặm

Người vì ta khóc mù đôi mắt

Cậu làm gì thế?

Bạch Thanh Hạ hết chịu nổi, Lục Viễn Thu vẫn đang giữ chặt lấy cánh tay phải, làm rung cả hai cái bàn ghép lại với nhau.

Lục Viễn Thu nghiêm mặt nói:

"Trong tay phải tớ có một con quỷ, nó sắp phá vỡ phong ấn rồi, bạn học Bạch Thanh Hạ, cậu giúp tớ giữ nó lại được không?"

Không thấy bên cạnh phản ứng, Lục Viễn Thu quay đầu lại, thấy ánh mắt Bạch Thanh Hạ đờ đẫn, nhìn mìnhnhư nhìn người bị thiểu năng trí tuệ.

"Không đùa chứ, giữ chút trẻ con trong người có sao đâu?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!