Không muốn đoán.
Bạch Thanh Hạ mặt không cảm xúc lật mở sách giáo khoa tiếng Anh tiết đầu, chuẩn bị bài, ra vẻ hoàn toàn không để ý đến Lục Viễn Thu.
Đoán đi.
Lục Viễn Thu thúc giục.
Bạch Thanh Hạ mím môi, vẫn không thèm đếm xỉa đến anh, quay mặt sang hướng khác, dường như đang chăm chú xem sách.
Lục Viễn Thu gối đầu lên tay, giọng lơ đãng:
"Không đoán thì tôi nói bí mật của cậu ra đấy, ba, hai..."
Bạch Thanh Hạ lập tức quay phắt lại, thở hơi gấp, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa tức giận nhìn chằm chằm Lục Viễn Thu.
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
Cô ngoan ngoãn hỏi: Anh là thần gì?
Giọng nói trong trẻo pha chút ấm ức bị ép buộc.
Lục Viễn Thu mỉm cười: Thần Tình Yêu.
Bạch Thanh Hạ cau mày: Nhảm nhí!
Cô thở ra một hơi đầy bực bội, quay mặt đi, tiếp tục chuẩn bị bài.
Lục Viễn Thu mỉm cười hiền từ, một tay gối đầu, cứ thế nhìn Bạch Thanh Hạ không chút kiêng dè.
Không nhịn được muốn trêu chọc cô một chút, nhìn biểu cảm thay đổi trên khuôn mặt nhỏ nhắn, như thể muốn xác nhận cô là một người sống sờ sờ.
Làn gió nhẹ bên cửa sổ khẽ mơn man mái tóc của Thanh Hạ, dưới ánh ban mai, những sợi tóc ấy như được phủ một lớp vàng óng.
Lông mi dài, mày liễu, đôi môi hồng nhạt căng mọng, sống mũi cao thanh tú, như thể khoét một lỗ hổng hình chữ L trắng nõn xinh xắn trên nền trời xanh thẳm.
Một phút sau.
Không chịu nổi nữa, Thanh Hạ quay phắt lại, bẽn lẽn nhìn anh: Nhìn gì?
Viễn Thu ngơ ngác:
"Không có gì, chỉ đang nghĩ sao miệng cậu nhỏ thế."
Vô duyên!
Thanh Hạ mím chặt môi, cố giấu không cho Viễn Thu nhìn thấy, rồi quay đi.
Viễn Thu thu lại ánh mắt, lấy từ trong cặp ra một túi bánh bao thịt nóng hổi đưa cho cô, ra lệnh: Giờ ra chơi ăn đi.
Không cần.
Giọng nói lạnh nhạt cất lên.
Viễn Thu trừng mắt:
"Cậu dám nói không cần? Cậu có tintôi..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!