Lục Viễn Thu lập tức phản đối: Em không đồng ý!
Lưu Vi trừng mắt nhìn Lục Viễn Thu:
"Em không đồng ý? Lục Viễn Thu! Em tưởng em là ai?!"
"Người ta Bạch Thanh Hạ học kỳ trước cuối kỳ có việc nhà nên mới không thi cuối kỳ, nếu thi rồi thì chắc chắn đứng nhất khối!"
Lưu Vi lại đẩy gọng kính lên, dọa:
"Lục Viễn Thu, cô cảnh cáo em, trong giờ học đừng quấy rầy bạn ấy học tập, nếu để cô bắt gặp thì em ra bục chào cờ đứng phạt đấy!"
Bạch Thanh Hạ vội ngẩng đầu, giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng:
"Thưa cô, không cần đâu ạ. Đến kỳ thi tháng em sẽ lấy lại vị trí thôi."
Học sinh trụ cột của lớp 12-28 lên tiếng, Lưu Vi liền thay đổi sắc mặt, tươi cười nói:
"Ừ ừ, được rồi được rồi, Thanh Hạ, em đừng nản chí là được. Nếu Lục Viễn Thu bắt nạt em thì cứ nói với cô."
Bạch Thanh Hạ khẽ ừm một tiếng.
Lục Viễn Thu mặt dày hỏi:
"Thế nào mới gọi là bắt nạt?"
Anh đưa tay chọc nhẹ vào cánh tay mềm mại của Bạch Thanh Hạ, dò hỏi:
"Như thế này có tính là bắt nạt không?"
Dái tai bên đó của cô gái đỏ lên, cô khẽ rụt người sang bên.
Mặt Lưu Vi cũng đỏ bừng vì tức giận, lập tức cầm thước định xông lên bảo vệ
"con gái rượu của lớp 12-28". Lục Viễn Thu nhếch mép cười, dễ dàng né tránh rồi ung dung bước vào lớp.
Bạch Thanh Hạ cúi đầu đi theo phía sau.
Dưới ánh mắt của mọi người, dái tai bên kia của cô cũng đỏ ửng.
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
Kỳ lạ thật... Chỉ một kỳ nghỉ hè thôi mà da mặt Lục Viễn Thu dày lên hẳn.
Lưu Vi đẩy gọng kính, thầm nghĩ.
Đến chỗ ngồi cạnh cửa sổ cuối lớp, Bạch Thanh Hạ bỗng nhíu mày, khẽ hít hít mũi.
Lục Viễn Thu thấy vậy liền hỏi:
"Ngửi thấy mùi chân à?"
Anh dang hai tay, cười lớn:
"Bạch Thanh Hạ, hoan nghênh đến với thánh địa cuối lớp, thế giới của lũ học sinh cá biệt, lãnh địa của các vị thần!"
Thấy Bạch Thanh Hạ ngơ ngác, Lục Viễn Thu vừa chỉ tay vừa giải thích:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!