Nguyên nhân cũng rất đơn giản, cô không đến tham gia kỳ thi cuối kỳ.
Lục Viễn Thu không nhịn được bật cười, bỗng nghe thấy lớp trưởng học tập bên cạnh nói với giọng đầy ẩn ý:
"Vui rồi nhé Lục Viễn Thu, lần này Bạch Thanh Hạ phải ngồi chung góc với cậu rồi."
Lớp phó học tập tên là Chung Cẩm Trình, da dẻ trắng trẻo, cao khoảng mét bảy, đeo kính, trông rất thư sinh.
Cậu ta xem như là bạn thanh mai trúc mã của Lục Viễn Thu.
Nhưng khác với những cặp thanh mai trúc mã khác, hai người bọn họ là oan gia, suốt ngày đối đầu, xem thường lẫn nhau.
Chung Cẩm Trình khinh thường Lục Viễn Thu học hành kém cỏi, cái đầu chỉ để cho cao chứ chẳng để làm gì.
Thành tích của cậu ta thì đúng là rất tốt, đứng thứ hai của lớp, cũng là thứ hai của toàn khối.
Còn điểm Lục Viễn Thu khinh thường Chung Cẩm Trình, chính là…
Khác với vẻ ngoài nho nhã, Chung Cẩm Trình thực chất là một tên biến thái.
Việc cậu ta thích làm nhất là tưởng tượng về đủ loại phụ nữ.
Nữ thần của lớp là Hồ Thải Vi, bà cô hàng xóm thích mặc váy ôm sát, đến cả cô giáo tiếng Anh cũng không thoát khỏi tầm ngắm của cậu ta.
Ai cũng biết, giáo viên tiếng Anh thời học sinh thường rất sành điệu, xinh đẹp, tóc xoăn bồng bềnh, quần áo không bao giờ mặc trùng, lại còn thích diện váy ngắn và tất đen.
Mà chiến tích huy hoàng nhất của Chung Cẩm Trình chính là lúc đang học tiếng Anh, vừa nhìn cô giáo, vừa lấy áo khoác đồng phục che lên đùi, lén lút tự xử.
Nghe nói sau khi đi làm, cậu ta cố theo đuổi sếp nữ, kết quả bị từ chối, thế là lại giở trò bỏ sữa chua vào đồ ăn giao tận nơi của sếp, cuối cùng bị sa thải.
Đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, xấu mà còn lắm trò.
Kệ tôi. Lục Viễn Thu cúi đầu lườm Chung Cẩm Trình.
Chiều cao áp đảo.
Tên này bĩu môi, cậu ta cũng chẳng hâm mộ Lục Viễn Thu, vì cậu ta không có hứng thú với Bạch Thanh Hạ.
Vớicậu ta, Bạch Thanh Hạ quanh năm kín cổng cao tường, chẳng hở tí da thịt nào, dù có khuôn mặt mối tình đầu nghiêng nước nghiêng thành, nhưng vẫn chẳng đủ để cậu ta hứng thú.
Hồ Thải Vi thường xuyên không mặc đồng phục, khoe đôi chân dài trắng muốt và vòng một căng tròn, cùng cô giáo tiếng Anh thích mặc váy ngắn đen bó sát mới là mục tiêu của cậu ta.
Lúc này, Chung Cẩm Trình đột nhiên giơ tay:
"Thưa cô, em bị viễn thị, xin được ngồi bàn cuối!"
Lưu Vi đẩy gọng kính, mỉm cười:
"Được thôi Chung đồng học, nếu em thấy thuận tiện."
Cô giáo chủ nhiệm Lưu Vi năm nay ngoài ba mươi, là một phụ nữ đẫy đà, rõ ràng thiên vị học sinh giỏi, còn với loại học sinh cá biệt như Lục Viễn Thu thì lúc nào cũng lạnh lùng.
Lục Viễn Thu khẽ hừ lạnh, viễn thị?
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
Hứ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!