Tôi hỏi bừa một câu, liền giải quyết được vấn đề khúc mắc này. Không những mẹ từ giận chuyển sang mừng, mà nét mặt của cha cũng giãn ra rất nhiều.
"Con yêu giỏi lắm, ý kiến này không tồi."
Mẹ cười vui vẻ, nhưng vẫn có chút lo lắng:
"Nhưng báo huyện và báo khu, muốn phát biểu trên đó không phải là việc dễ dàng đúng không?"
Tôi cười hì hì, nói: Lên báoNhật báo nhân dân
"được hay không, con không chắc, nhưng lên"nhật báo tỉnh N
"chẳng phải dễ như giở bàn tay sao? Còn về"nhật báo Bảo Châu
", con còn chẳng thèm để mắt đến nữa cơ đấy."
"Con cứ bốc phét nữa đi, bốc phét đến độ nổ mũi ra ấy."
Mẹ không tin tưởng những gì tôi nói.
"Theo học Chu tiên sinh, những thứ khác thì không học được, chỉ được mỗi môn khoác lác thôi."
Nhắc đến Chu tiên sinh, tôi và cha bất giác cười. Đừng nói, dù cho mẹ có làm oan uổng Chu tiên sinh bằng cái tội dạy không ra gì, nhưng việc này đúng là Chu tiên sinh phải gánh thật.
"Cha, bác Chu lúc nào mới quay trở lại huyện?"
"Ừm, việc của bác Chu bác Nghiêm con đã sắp xếp đâu vào đấy rồi, tạm thời điều bác vào đoàn kịch của huyện, làm ngắn hạn thôi. Cha tìm cho bác một căn phòng rồi, gọi người đến dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng, Mấy hôm nữa cha đi sơn lại, giúp bác bảo quản."
Có thể gửi bản thảo trực tiếp đến tòa soạn báo, không phải thông qua hoạt động thu thập bài viết, cha chẳng còn băn khoăn lo ngại gì nữa, có thể rảnh tay sửa bản thảo cho chú. Tất nhiên tôi cũng có khả năng làm việc ấy, nhưng làm người cứ khiêm tốn là hơn, không phải lúc nào cũng giành đứng đầu.
Sau khi được cha sửa, cuối cùng là Chu tiên sinh nhận xét lại, và người bạn biên tập của Chu tiên sinh ở trên báo huyện, nếu bản thảo này không xuất bản ra được thì mới là không hiểu nổi!
Chú vui lắm, cứ gật đầu lia lịa.
Giúp đỡ chú được ra làm quan, thực ra là điều tôi mong muốn, chỉ là đã xảy ra trước so với dự tính nhiều quá.
Đáng lẽ tưởng rằng, Nghiêm Ngọc Thành phải đến năm 81 thì mới có thể lên làm lãnh đạo huyện, cha đi theo ông, có lẽ cũng được cái chức chủ nhiệm ủy ban cách mạng khu.
Năm 81, Nghiêm Ngọc Thành 43 tuổi, cha 41 tuổi, đã không còn trẻ nữa, dù lúc đó vẫn thuộc vào hàng cán bộ trẻ, nhưng cùng với việc cán bộ trên trung ương điều chỉnh ngày một trẻ ra, cán bộ huyện ở tuổi này, đã không còn sức cống hiến nữa rồi.
Sự phát triển bình thường, cũng đại khái giống như trong kiếp trước, Nghiêm Ngọc Thành cuối cùng có thể làm đến chức chuyên viên cơ quan hành chính khu Bảo Châu, còn cha, mãi cũng chỉ là ở chức quan thất phẩm như là chuyên viên phó hoặc là thư ký ủy ban cách mạng huyện.
Đến ngày hôm nay, dù đã đi trước đến ba năm, nhưng vẫn không có được quá nhiều ưu thế về tuổi tác. Còn bản thân tôi, không tin tưởng lắm về việc đi đi lại lại trong chốn quan trường để đón cha và Nghiêm Ngọc Thành.
Về mặt bản chất, tôi là một người lười nhác có thì có không có thì thôi, loại tính cách này, không hợp để phát triển trên con đường làm quan. Vậy thì đào tạo những người trẻ có tài trong Liễu Gia hoặc là Nguyễn Gia, là một cách lựa chọn không tồi.
Chú và Giang Hữu Tín là hai người có tiền đồ.
Đương nhiên, điều tiên quyết là Giang Hữu Tín phải trở thành anh rể cả của tôi. Dù sao thì hoạt động thu thập bài viết đã bắt đầu triển khai rồi, việc được chọn của Giang Hữu Tín là điều tất nhiên, còn về việc anh ta có trở thành con rể của Liễu Gia hay không, còn phải chờ xem.
Hai ngày sau, Chu tiên sinh dọn đến huyện thành, chú cũng đến cùng ông, giúp ông dọn nhà. Việc này, chú làm rất tốt.
Tôi biết rằng Chu tiên sinh sẽ đến trong mấy ngày này, tự nhiên tôi lại đổi tính đổi nết, đi học về không la cà nữa, về nhà rõ sớm, ôm quyển
"Chiến tranh và hòa bình" chúi đầu nghiên cứu. Học hành chăm chỉ như là sinh viên đại học vậy.
Chu tiên sinh có tốt đến đâu chăng nữa, cũng có điểm không được, cái tật của người làm nghề giáo mãi không sửa được, cứ gặp ai là lại phải vấn đáp về kiến thức và các vấn đề học thuật. Nếu bị ông phát hiện ra trong thời gian này tôi không có chút tiến bộ nào, chắc sẽ bị ăn sống mất.
Đáng lẽ mỗi buổi tối đều phải đến chỗ Phương Văn Dịch kiếm chác chút đỉnh, bây giờ đành đổi lại vào buổi chiều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!