Chương 44: Căn phòng thương lượng bí mật

Món hầm thịt bò vẫn còn chưa mang vào, nhìn cách tiếp đãi thân tình của tổ trưởng Vương Hữu Phúc, Liễu Quân Đại rất thoải mái.

Vương Hữu Phúc là hạng tiểu nhân thế lợi , lật mặt còn nhanh hơn diễn kinh kịch, mặt cười đắc ý, luôn khom lưng trước chúng tôi, như gà mổ thóc, hình như sớm đã quên chuyện tiếp đãi của 20 ngày trước.

Giải anh và Nguyễn Bích Tú làm ngơ, không thèm để ý đến ông ta. Đổi ngược lại Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài lại cười nói với hắn, còn chào hắn nữa. Cũng không biết hai vị phu nhân có nói gì họ không?

Nhưng cứ cho là biết đi nữa, Nghiêm Ngọc Thành và cha cũng không để cho hắn nhìn thấy vẻ mặt bất mãn.

Cuối cùng cũng được làm người cầm lái, Tâm tư và bụng dạ đều trấn tĩnh lại. Vì mọi người đều biết đến sự cố của Vương Bản Thanh, Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài, Càng không thể ở trước mặt Vương Hữu Phúc ra vẻ ngông nghênh.

Nếu không như vậy, ngày mai mọi người sẽ nói Vương Hữu Phúc như này như kia, phản ngược lại sẽ bảo hai vị chủ nhiệm vừa nhậm chức không độ lượng.

Tôi vẫn còn bé, nên không có nhiều lòng đố kị đến như vậy.

Kiếp trước người ức hiếp lão, chỗ dựa cũng không có nhiều, tất cả như :

"đánh rụng răng và chảy máu" ., Kiếp này không cẩn thận từ nhỏ đã phải làm nha nội , vẫn chua đủ run sao?

"Tổ trưởng, xin chào!"

Đi đến bên cạnh Vương Hữu Phúc, tôi gật đầu cười đồng ý, mắt nhìn tinh như rắn đồng.

"Xin chào , xin chào."

Vương Hữu Phúc lúc đó không nghĩ ra được đứa trẻ là ai, sao lại đi vào cùng chủ nhiệm Nghiêm và chủ nhiệm Liễu, không phải người thân thì là bạn, tiếp đãi không chu đáo không được.

Thấy tôi gọi một cách thân mật, Nguyễn Bích Tú và Giải Anh miễn cưỡng quay đầu lại, rất là kinh ngạc.

"Có thể ngài không nhớ tôi rồi, tặc đầu lưỡi, tổ trưởng đúng là quý nhân hay quên. Tôi tên là Liễu Quân, là con trai của Liễu Tấn Tài!"

Liễu Quân cười xì xì.

"Tiểu Tễ Tử (con trai)" ba chữ nghe sao mà nặng như vậy.

Vương Hữu Phúc đột nhiên do dự mặt biến sắc như nuốt phải mấy con ruồi trông rất khó coi.

"Bác Nghiêm, cha, hôm đó, hai người bị cách li điều tra ngày hôm đó, Mẹ và cô Giải Anh mang đồ tiếp tế cho hai người, chính viện trưởng Vương không cho mọi người gặp mặt, còn gọi bảo vệ đến để đuổi chúng con ra nữa....."

Tôi không để ý, nói hết tình hình của ngày hôm đó.

"Cũng không biết những món đồ đó có đến tay hai người không, hay thiếu thứ nào không?"

"Không có, không có, tuyệt đối không có...? Vương Hữu Phúc toát mồ hôi lạnh, khồng cả dám đưa tay lên lau mồ hôi. Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài nghe xong cũng rất ngạc nhiên, ngay lập túc hồi phục lại bình thường."Tiểu Quân, nói linh tinh gì vậy.

Viện trưởng là người có nguyên tắc.

"Nghiêm Ngọc Thành khẩu ngữ nghiêm túc, lên giọng quan cách."Đúng Đúng Đúng , phải giũ nguyên tắc giũ nguyên tắc."

Tôi cười xì xì, không lên nói nhiều nữa, rồi kéo bàn tay mềm mại của Phi Phi, nhảy múa đi vào một phòng ăn nhỏ. Có lẽ khí chất của Liễu Quân đã làm rùng động trái tim Phi Phi, nếu không thì vì sao lại để cho Liễu Quân cầm tay.

Phó chủ nhiệm mới nhậm chúc dẫn cả nhà đến đây dùng cơm, mọi người trong quán không dám không đón tiếp chu đáo, bếp trưởng lấy lại tinh thần, mang ra sắc nghệ bình sinh, trong khoảng thời gian ngắn đã chẩn bị xong một bàn đầy thúc ăn.

Uống chút rượu?

Nghiêm Ngọc Thành hỏi ý kiến của Liễu Tấn Tài.

Liễu Tấn Tài gật đầu : Tùy ý ngài.

"Ừ, là rượu ngô tự làm của tiệm rượu huyện chúng ta."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!