Nuôi cá trong ruộng của xã Hồng Kỳ bội thu trên diện rộng, nhưng cũng xuất hiện không ít vấn đề.
Lúc ấy tất cả nguồn vốn sản xuất đều thuộc về nhà nước, không phải là quốc doanh thì cũng là tập thể, vốn sản xuất của cá nhân người nông dân vô cùng ít, hầu như là không có. Nuôi cá trong ruộng – những nơi trồng lúa, vườn ao cá, cũng đều là vốn tập thể, mua giống mua ruộng cũng là thôn đầu tư, những công việc như chăm sóc ao, ruộng, thay nước thải nước, đều được phân công rõ ràng, tất cả mọi quyền quyết định đều thuộc về thôn, điều này không có gì tranh cãi.
Vấn đề ở việc phân phối.
Các xã viên Công xã từ trước tới nay lần đầu tiên thấy bắt được nhiều cá như thế, hơn nữa cũng không mất công sức gì, giống như từ trên trời rơi xuống vậy. Mỗi thôn nhiều thì được 2500-2600 cân, ít thì được gần 2000 cân, không phải là con số nhỏ. Mọi người đều háo hức chờ đợi chia phần.
Ban đầu quyết định đầu tư cá giống, là lệnh của chủ nhiêm Nghiêm Ngọc Thành, các thôn nhất loạt nghe theo, không chút phản đối. Sau khi bội thu, vì là tài sản của tập thể đại đội, xã không can thiệp vào việc phân phối, thậm chí cả một ý kiến có tính chỉ đạo cũng không có.
Hai mươi mốt thôn tự phân phối lấy, có thôn dựa vào ngày công, số công để chia, có thôn chia đều theo đầu người, có thôn chỉ phân một nửa, một nửa còn lại để đại đội xử lý, bán một phần để làm tích lũy cho đại đội, một phần khác lại bị cán bộ đem đi biếu xén, đặc biệt có những cán bộ cá biệt biển thủ; còn có thôn chỉ đánh bắt một phần phân cho các xã viên, phần còn lại tiếp tục để nuôi trong hồ, để năm tới càng bội thu.
Toàn bộ tài sản là của tập thể, tập thể quyết định phân chia lấy, cũng là chuyện đương nhiên.
Nhưng xã trong lần thu hoạch sớm này đột nhiên được nhiều cá đến vậy, hệ thống cung ứng sản phẩm của cả huyện Hướng Dương đều chịu tác động không nhỏ. Đại đội thống nhất bán cho bộ phận phân phối của huyện, nhà cung cấp tự có nhiệm vụ bán ra.
Nhưng một số xã viên được phân phối cá tươi, vốn đã quen tiết kiệm, tuyệt không hề ăn đến một miếng, cũng ngầm bán ra, thậm chí người nhà các cán bộ công xã, huyện thành lân cận có cuộc sống ngày thường khá sung túc, cũng đều đến xã Hồng kỳ mua cá, trong một khoảng thời gian ngắn, những thôn có đường giao thông thuận tiện trong xã Hồng kỳ người đến tấp nập, vô cùng náo nhiệt.
Nếu lùi lại mấy năm sau, đến thời điểm cải cách mở cửa, cảnh tượng này xứng đáng để người phụ trách xã dụng công miêu tả trên sổ ghi thành tích. Tiếc là đã xảy ra sớm mất vài năm. Điều này không còn là thành tích nữa mà là tội trạng rồi.
Tội trạng không chỉ có một.
Thứ nhất là nảy sinh hiện tượng tham ô phủ bại. Cái gọi là tham ô phủ bại, trên kia đã đề cập tới, một số cán bộ các thôn trong lúc phân phối đã chiếm nhiều hơn, một số người cá biệt còn tặng cá cho cán bộ Công xã thậm chí là cán bộ huyện. Khiến cho đông đảo xã viên bất mãn vô cùng.
Lần đầu nghe thấy chuyện này, tôi choáng váng vô cùng.
Tặng cá? Tham ô hối lộ?
Với tôi, một người xuyên thời gian từ thế kỷ 21, hai việc này thực chất khó lòng có mối liên kết với nhau. Choáng váng cũng là thường tình.
Tiếp theo là làm nhiễu loạn con đường cung ứng thông thường, nảy sinh hiện tượng đầu tư trục lợi (Mua rẻ bán đắt). Huyện Hướng Dương thuộc vùng núi trong đất liền, chính xác hơn là thuộc vùng đồi núi, từ trước tới giờ chưa từng bội thu thủy sản, các loại cá chép tuy không hiếm gặp, nhưng cũng không phải là được ăn thường xuyên.
Trước đó thông thường phải vào các dịp lễ Tết, hệ thống cung cấp mới tổ chức phát cá nước ngọt cho người dân trong thành. Bây giờ trên thị trường bỗng dưng xuất hiện thêm hai ba vạn cân cá, còn xuất hiện hành vi buôn bán lẻ, không bán phá giá làm sao được?
Tìm hiểu nguyên nhân, món nợ này phải tính cho những người lãnh đạo đứng đầu Công xã.
Đầu tư, tôi từng nghe nói qua, cũng không phải là từ mang nghĩa tiêu cực gì. Còn như trục lợi có nghĩa gì, quả thực chưa từng biết tới. Năm 1977 vẫn chưa có internet, muốn tìm hiểu cũng không được.
Thứ ba là thuyết duy sinh sản lực và
"Chủ nghĩa tư bản ngẩng đầu".
Nuôi thêm vài con cá chính là thuyết duy sinh sản lực, ăn thêm vài con cá lại là chủ nghĩa tư bản, lối tư duy này mặc dù tôi hiểu những vẫn nghĩ không thông. Nói chung là thời đại cuộc sống bấy giờ không cho phép.
Tội trạng thứ tư lại là âm thầm, không hiện diện
Tin Nuôi cá trong ruộng bội thu của xã lập tức lan truyền tới toàn huyện một cách nhanh chóng, các xã khác nóng mắt, cán bộ thôn lũ lượt kéo tới phỏng vấn các lãnh đạo xã Hồng Kỳ , phải chăng để học tập kinh nghiệm và làm theo, để cho cuộc sống xã viên của họ cũng được tốt hơn?
Đây là câu hỏi nhạy cảm, rất nhiều lãnh đạo xã không dám tự quyết, đưa vấn đề lên cấp trên, từng cấp từng cấp xin chỉ thị, từ cấp khu đến cấp huyện.
Xã Cổ Trấn mà Vương Bổn Thanh quản lý nhiều năm, thậm chí còn viết riêng một báo cáo xin chỉ chị, đưa lên Ủy ban Cách mạng huyện, xin được phê duyệt
Nghe nói Vương Bổn Thanh vô cùng tức giận.
Cái gì là Kinh tế kế hoạch? Kinh tế kế hoạch chính là tất cả đều dựa vào kế hoạch. Kế hoạch do ai hoạch định? Tất nhiên là cấp trên. Chẳng lẽ một cái Ủy ban Cách mạng xã Hồng Kỳ oắt con cũng dám lập kế hoạch?
Nếu anh tự tiện nuôi thêm vài con cá, bắt được rồi ăn một bữa, cũng chẳng sao, không ai quan tâm đến anh. Đằng này đem cả vạn cân cá ra, ăn có bán có, làm cho cả huyện xôn xao, điều này nếu để các lãnh đạo của khu Bảo Châu biết được, cũng không biết phải định hình tính chất như thế nào.
Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài hai tên khốn nạn, thật không để cho người ta được nghỉ ngơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!