Công xã thay đổi người quản lý công tác tuyên truyền, ai cũng muốn theo đuổi. Chu tiên sinh lại bãi công, từ chối dốc sức cho phương châm và lý luận tuyên truyền. Mấy thứ như biểu ngữ, kịch ngắn địa phương, luận ngữ v.v…, ông nhất loạt dừng bút không chịu viết tiếp.
Đích thân Trương Mộc Lâm tới nhà thuyết phục, Chu tiên sinh vẫn không chịu, nói đến độ ông phát bực mình, liền cuốn chiếu muốn trở về Ma Đường Loan.
Thấy Trương Mộc Lâm khó xử, tôi không khỏi cười thầm.
Phần tử tri thức của Trung Quốc, cái đáng tôn sùng là khí tiết
"Bất vi ngũ đấu mễ chiết yêu" (Không vì 5 đấu thóc mà cong lưng) .
Chỉ mỗi việc hàng ngày được hưởng 12 công, mà muốn Chu tiên sinh răm rắp nghe lệnh, thật đúng là vọng tưởng của kẻ ngu ngốc.
Trương Mộc Lâm không còn cách nào khác cũng đành phải nghe và thuận theo. Nhưng cũng không muốn tiên sinh trở về Ma Đường Loan. Bất luận thế nào Chu tiên sinh cũng là thầy của chủ nhiệm Nghiêm, dù là ăn bám ở Công xã, mỗi ngày nhận 12 công, một Công xã Hồng Kỳ to như vậy vẫn nuôi được.
Trương Mộc Lâm không muốn vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà đắc tội với Nghiêm Ngọc Thành.
Tôi quyết định khao thưởng cho tiên sinh.
Cũng phải nhắc đến vụ tôi giúp Phương Văn Dịch sửa máy thu âm và các đồ vật linh tinh khác, trước sau cũng tích lũy được gần 10 đồng, có thể coi là đứa trẻ con giàu nhất trong xã, ha ha!
Tôi lấy được một cân thịt ba chỉ ở hợp tác xã, mừng rỡ mang tới nhà tiên sinh.
Đáng lẽ trong lúc thịt lợn không đủ để cung cấp cho mọi người, muốn mua phải có phiếu, nhưng bây giờ tình hình cũng đỡ căng thẳng hơn nhiều.
Hơn nữa bác bán thịt nhận ra tôi là con của chủ nhiệm Liễu, tự khắc dễ chịu hơn, cũng là cho hưởng chút lợi, tôi không cần có phiếu cũng được một cân chân giò chắc nịch.
"Tiểu Tuấn, thịt ở đâu ra thế này?"
Tiên sinh tay cầm cuốn Thi Kinh, đang tập trung xem, thấy tôi liền hỏi.
"Thưa thầy, là con mua." Tôi thật thà trả lời.
Con người tôi, dù có kỳ tài nói dối không đỏ mặt, nhưng cũng thay đổi với tùy từng người. Trước mặt một số người có thể nói dối không chớp mắt, nhưng trước mặt một số người khác lại toàn nói sự thật.
Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, tôi cũng không muốn lừa gạt chính thầy của mình.
"Con mua sao? Tiền đâu ra cơ chứ?"
Ánh mắt của tiên sinh cuối cùng từ cuốn Thi Kinh đã chuyển lên khuôn mặt tôi, đầy hoài nghi.
"Con sửa máy thu âm giúp Phương Văn Dịch, là ông ấy cho con."
Sắc mặt tiên sinh đột nhiên trở nên khó coi, nghiêm nghị nói:
"Tiểu Tuấn, giúp người là một việc tốt. Con giúp người ta là đúng, nhưng nhận tiền lại là không đúng. Con còn nhỏ, không nên nhiễm tật xấu tham tiền."
Từ khi theo học tiên sinh, tiên sinh đều từ tốn ấm áp, chưa từng nghiêm nghị đến vậy. Nhưng điều này cũng khó trách, kỳ vọng của ông với tôi vô cùng lớn, ông không hề muốn đệ tử ưng ý nhất của mình mới chút tuổi đầu đã dính líu tới tiền bạc.
Trong tiềm thức của tiên sinh, vẫn mang quan niệm
"Vạn bàn giai hạ phẩm, duy hữu độc thư cao". (Mọi nghề đều là hèn kém, chỉ có đọc sách là cao quý)
Thôi được thôi được,
Tôi đành khua môi múa mép: "Thưa thầy, ông ấy không biết sửa máy thu âm. Con giúp ông ấy sửa rất nhiều lần. Chỉ nhận của ông ấy chút tiền lẻ, ông ấy nói là cho con mua kẹo. Nếu con không giúp ông ấy, sẽ không có chuyện ông ấy cho con tiền đâu.
Chân ông ấy đi lại không tiện, rất đáng thương… Hơn nữa, đây cũng là công con lao động mà có được…
"Tiên sinh chợt ngẩn người, định nói thêm gì nhưng sư mẫu đã lầm bầm, tỏ vẻ không vui."Ôi ôi, ông xem ông kìa, đứa trẻ một lòng hiếu kính, kiếm được chút tiền không nỡ mua kẹo ăn, nghĩ đến mua thịt cho ông trước tiên, còn gì không vừa ý nữa chứ? Tự cổ chí kim, ông gặp được mấy đứa trẻ hiểu chuyện như Tiểu Tuấn này?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!