Chương 14: Mười lăm tuổi thi đại học

"Ông sao đã đồng ý rồi? Tôi không đồng ý!"

Mẹ biết cha đồng ý quay lại công xã hồng kì làm phó chủ nhiệm Ủy ban Cách mạng.

Nhìn thấy mẹ có thái độ chắc như đinh đóng cột, đầu tôi là những tiếng vù vù, thay đổi đảo lộn hết, trong lòng âm thầm thở dài. Cái gì thay đổi? Có lẽ nguồn gốc chỉ là sự tưởng tượng của tôi, lịch sử, hay là lại giống như mọi khi dựa theo chuyển động cố định đi tới.

Những chuyện lớn như vậy, cha từ trước đến giờ rât coi trọng ý kiến của mẹ.

"Quay lại công xã làm việc cũng không có gì là không tốt, đến đâu cũng cần cách mạng".

Cha cũng không vội, từ từ nói lĩ lẽ.

Nghe cha nói như vậy, tôi lại thấy yên tâm. Càng như vậy càng không vội, lúc đại tướng phong độ, chứng tỏ chủ ý của ba càng ổn định hơn. Kinh nghiệm cha con chung sống hơn mười năm của đời trước, không thể sai được.

"Đi đi đi đi, đừng nói lí lẽ với tôi. Nói về điều này tôi còn hơn ông đấy" Vẻ mặt của mẹ tỏ ra không quan tâm.

Đó lại là lời nói thật. Thời gian mẹ đi làm tuy không dài bằng cha, nhưng vẫn ở tại cơ tầng công xã làm việc, cả ngày chỉ họp lớn họp bé, đối với cấp trên cấp dưới, nghe nói, đều giống như tuyên ngôn của sách giáo khoa, đúng là nghe nhiều thành quen, đều không cần động não, mở miệng chính là thao thao bất tuyệt.

"Vậy tốt, chúng tôi đến để tính toán sổ sách. Lương tôi bây giờ là 36 đồng 5 hào, nếu đến công xã làm việc, cấp hành chính nhắc đến nủa cấp, lương nên tăng lên mấy đồng. Còn có một vài trợ giúp khác, mỗi tháng có dư ra hơn 10 đồng".

Mười đồng lúc đó, tuyệt đối không phải là con số lớn. Tương đương với hơn 1 ngàn tệ của thế kỉ sau. Tôi còn nhớ sau khi lên huyện học tiểu học, một học kì nộp 5 đồng phí hỗn tạp, đến cuối kì có thể lấy lại vài hào.

Vài đồng này hoàn toàn thuộc về tôi, chính là lúc tôi cảm thấy vui nhất.

"Hừ, mười đồng là mười đồng, nhưng cũng không có lời... người khác đều có đầu óc sắc bén thì vào thành, ông giỏi, khó khăn lắm mới vào được thành, bây giờ lại quay trở về quê hương..."

Mẹ vẫn không thấy vui, nhưng ngữ khí rõ ràng đã nhẹ nhàng hơn nhiều. Cái này cũng khó trách mẹ. Tiền ăn uống chi tiêu của cả gia đình, tốn không ít, đều quay vòng trong đầu mẹ, áp làm sao có thể nhỏ được?

Gia đình này mỗi tháng tiêu hơn 19 đồng, đầu óc phải lập tức linh hoạt.

Tôi lặng lẽ mỉm cười, không đề phòng bị mẹ phát hiện.

"Tiểu Tuấn, con cười cái gì mà cười? Trẻ con thì hiểu gì chứ?"

Cả đời mẹ chưa từng thực sự giận tôi bao giờ, tôi từ trước đến giờ cũng không sợ bà. Khi tôi cười hi hi và nói:

"Mẹ, lương cao thì tốt. Lương cao thì mỗi tháng con có thể ăn nhiều thịt hơn!"

Vừa nói dứt lời, tôi liền thấy coi thường chính mình! Thật là không có tích sự gì, khó khăn lắm mới quay trở lại được một lúc, cả ngày chỉ nhắc tới ăn thịt!

Ai biết câu nói tùy tiện này, suýt nữa khiến nước mắt mẹ rơi xuống.

Mẹ một tay ôm tôi vào lòng, áy náy nói:

"Khổ cho bảo bối của mẹ quá, ngày mai mẹ đi mua thịt về ăn nhé!"

Tôi lại càng thấy sợ hơn.

Làm gì có đứa con nào lại bắt mẹ đi mua thịt về ăn, thực không ra thể thống gì.

"Mẹ, con nói đùa thôi. Cha mấy hôm trước mua thịt về ăn rồi. Con ăn 5, 6 đồng tiền thịt rồi, no lắm rồi!"

"Tiểu Tuấn ngoan, đúng là đứa con hiểu chuyện".

Còn chưa nói, câu nói đùa của tôi, giúp cho bầu không khí căng thẳng ban đầu lập tức chùng xuống.

Cha cười và nói:

"Tôi biết bà lo lắng điều gì, có phải chuyện học hành của con cái không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!