Chương 9: (Vô Đề)

Tại phủ Lạc Tướng, huyện Mê Linh.

Trên chiếc gỗ đen tuyền đơn điệu, Trưng Định ngồi nhâm nhi tách trà, đôi mắt đăm chiêu thì khẽ liếc vào lá thư.

Đột nhiên, ánh mắt sâu thăm thẳm ấy chợt tóe lửa.

Không thể kìm hãm được ngọn lửa đang phập phồng trong lồng ngực, hắn vỗ vào mặt bàn một cái rầm làm cho nó tan nát.

Vậy trong lá thư viết gì mà có thể khiến cho một kiêu hùng lừng lẫy khắp phương như Trưng Định nổi giận?

Câu trả lời sẽ được tiết lộ ngay khi giọng nói của hắn cất lên:

- Mình quá sơ xuất rồi. Sao bản thân lại có thể quên chuyện hệ trọng này cơ chứ?

Trưng Định đi qua đi lại và thì thào một cách vô định:

- Chưa có tin xấu nào liên quan tới con bé, vậy có nghĩa là không có cao thủ Võ Tôn nào đi theo hộ vệ cho bọn nhãi ranh kia.

- Tuy nhiên không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.

Đã có quyết định, Trưng Định thở ra một hơi dài và hô to:

- Người đâu?

Thanh âm vừa dứt, ở xa xa, hai hắc ảnh nhanh chóng bay vào trong phòng và ôm quyền đáp:

- Lạc Tướng có gì sai bảo?

Thấy thuộc hạ đã tới, Trưng Định thu liễm lại dáng vẻ nôn nóng của mình và đưa tay vào ngực, sau đó cầm ra một mảnh giấy nhỏ.

Đôi môi của hắn mấp máy, mảnh giấy nhỏ đang u tối dần dần lóe sáng.

- Đưa mảnh giấy này cho Dương Lạc Tướng và nói với ông ta rằng hãy đốt nó.

Dứt lời, hắn vung tay, mảnh giấy theo đó bay tới trước mặt của hai thuộc hạ.

Và thế là Gia Mỹ phải nghỉ học. Tuy nhiên không vì vậy mà việc học tập của nàng chấm dứt. Hằng ngày ở nhà, nàng vẫn được Thi Sách và thầy đồ dạy kèm.

Xuân đi Hạ tới, chớp mắt một cái lại vài tháng trôi qua.

Với tài trí được kế thừa từ cha, Gia Mỹ đã thông thạo được mọi mặt chữ và có thể viết lách tùy theo ý muốn của mình.

Chính vì thế, Gia Mỹ đã hoàn thành bài kiểm tra cuối cùng một cách đơn giản.

Khi thầy đồ rời đi, nàng tựa người vào ghế, mắt phượng khẽ liếc nhìn bầu trời sầu đang dần ngả mình về màn đêm.

Không biết nàng ngồi thẩn thờ trong bao lâu, chỉ biết rằng khi hai ánh mắt trong veo giống như mặt nước tĩnh lặng ấy bỗng xuất hiện từng gợn sóng thì đây cũng là lúc đôi môi hồng mấp máy:

- Phụ thân, Mẫu thân, Muội muội.

Con nhớ ba người.

- Hức!

Lệ hoen đôi bờ mi làm cho cảnh vật trước mắt dần nhạt nhòa.

Chợt một tiếng cạch vang lên làm cho Gia Mỹ giật mình. Không một chút do dự, nàng vươn tay lên lau đi những giọt lệ lưu ly đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!