Tới một góc vắng người, mỹ nữ mắt hạnh khẽ phẩy tay. Hai thị nữ lập tức buông Gia Mỹ ra và thả nàng xuống đất.
Đứng trước mặt Gia Mỹ, mỹ nữ nở một nụ cười lạnh, hai canh tay khoanh trước ngực, khinh bỉ nói:
- Ngươi tên là gì? Có quan hệ gì với tên phế vật da dày thịt chắc kia?
Nghe những lời này, phượng nhãn của Gia Mỹ khẽ nhướng lên đối mắt với đôi mắt hạnh kia.
Tuy rằng nàng cảm nhận được thái độ khinh thường của cô tiểu thư giành cho mình, nhưng bản thân vẫn bình tĩnh và lịch sự đáp lại:
- Dạ muội tên là Gia Mỹ.
Không biết tôn tính đại danh của tỷ tỷ?
Thấy con nhỏ này không trả lời hết mà còn hỏi ngược mình, Liễu Như Yên nghiến nghiến răng và hằng giọng nhắc lại:
- Ngươi có quan hệ gì với tên phế vật kia?
Hiểu được ý tứ trong câu nói của vị tỷ tỷ này chứ, nhưng Gia Mỹ vẫn quyết định giả ngu và hỏi ngược lại:
- Tên phế vật nào ạ? Muội không quen biết.
Thanh âm của nàng vừa dứt thì đây cũng là lúc một tiếng Cháttt vang lên.
Ăn trọn một cái tát trời giáng của ả, cả người của Gia Mỹ đổ gục xuống mặt đất, khóe môi rướm máu, một bên má hồng lập tức sưng tấy lên một bàn tay đỏ lưởng.
Cùng lúc này, một tiếng hét thất thanh vang lên:
- GIA MỸ!
Nghe thanh âm quen thuộc này, Liễu Như Yên nhếch môi, xoay người lại và ngước nhìn thân ảnh của Thi Sách đang chạy lướt qua mình.
Đột nhiên nhận một cái tát như trời giáng, các dây thần kinh của Gia Mỹ chưa kịp thích ứng thế nên đầu của nàng giờ đây dường như nổ đom đóm.
Khi tinh thần phục hồi, ngay lập tức, một cảm giác đau đớn cực độ ập đến làm cho đôi phượng nhãn thoáng nhòa đi.
Nàng không hiểu, thật sự không hiểu bản thân đã sai ở đâu? Vì sao, vì sao chị ấy lại đánh mình?
Lúc này, Gia Mỹ cực kỳ ấm ức. Nàng muốn đứng dậy hỏi cho ra lẽ. Nhưng thân ảnh yểu điệu của nàng vừa khập khễnh đứng lên thì bỗng có một cơn gió đông lạnh giá quét tới làm cho thân ảnh đó co cụm lại và lung lay ngã ngược ra sau.
Một vài nhịp hô hấp trôi qua, Gia Mỹ chợt nhận ra có một loại cảm giác ấm nóng và êm dịu nhanh chóng lan tỏa khắp người của nàng.
Tư vị ngã trên nền cát trắng, bản thân đã nếm qua.
Thế nên nàng biết rằng có gì đó không đúng.
Lập tức, đôi phượng nhãn đang nhắm nghiền dần hé mở. Ập vào mắt của nàng là gương mặt có đôi phần non nớt nhưng lại tỏa lửa.
- Huynh.
Nghe thấy thanh âm của em gái, Thi Sách liền cúi đầu xuống. Mắt đối mắt với Gia Mỹ, cánh tay của hắn khẽ vươn lên chạm nhẹ vào gò má đỏ lưởng ấy, môi mấp máy:
- Ừ!
Có huynh đây.
Dứt lời, Thi Sách ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào gương mặt tinh xảo và sắc lạnh kia, nghiến răng quát:
- Liễu Như Yên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!