Chương 5: (Vô Đề)

Một ngày sau!

Sau khi nghe phụ thân kể hết mọi chuyện, Thi Sách há hốc mồm và ngơ ngác ngước nhìn cô gái đang ngồi ngay ngắn ở trên ghế.

Chợt nghĩ lại chuyện vào tối hôm qua, Thi Sách khoanh tay lại trước ngực, khóe môi hiện nét cười cười.

- Hụ hụ! Dạo này thời tiết chuyển lạnh, không khí khô khốc, cổ hơi rát rát a..

Hắn vừa nói vừa đưa bàn tay lên vuốt vuốt lấy cái cổ của mình.

Nghe thế, tiểu cô nương khẽ đảo mắt tới. Thấy vẻ mặt đắc ý của hắn, nàng trĩu môi một cái và đứng dậy, sau đó bước tới cái bàn và rót một ly trà nóng.

Cầm ly trà bằng hai tay, nàng chầm chậm đi tới trước mặt của Thi Sách và khẽ cúi người, dịu dàng nói:

- Muội tên là Gia Mỹ. Mời huynh dùng trà ạ.

Thấy vậy, Thi Sách cười hì hì và tiếp lấy ly trà. Sau khi hớp một ngụm, hắn mới đáp lại:

- Kaka! Muội muội thật ngoan. Kể từ giờ có ai ăn hiếp Gia Mỹ, thì cứ nói cho huynh biết. Huynh sẽ cho bọn chúng biết hậu quả khi dám chạm vào con của Lạc tướng.

Nghe thế, hai mắt phượng của Gia Mỹ trừng to, gương mặt lộ vẻ bất ngờ.

Nàng bất ngờ? Đúng, rất là bất ngờ.

- Mới hôm qua, ai bị người ta đấm cho bầm đen hai con mắt? Ai bị đánh thằng mặt heo? Bây giờ, chiến tích vẫn còn đó. Thế mà, hắn lại nói sẽ dùng quyền bảo vệ mình?

- Hihi! Mình chết vì cười mất. Bọn nam tử đều lẽo mép như vậy ư?

Tất nhiên, Gia Mỹ chỉ dám cười thầm ở trong lòng. Còn ngoài mặt, nàng điềm đạm và từ tốn, đáp lại:

- Cảm ơn huynh.

Nhìn vẻ mặt đó, Thi Sách biết rõ trong lòng của nàng đang nghĩ gì chứ. Nhưng hắn không quan tâm cho lắm, phẩy tay một cái và đáp:

- Muội biết chữ không?

Thấy thằng nhóc này không so đo, lại còn hỏi ngược lại mình, một dấu hỏi to đùng nhanh chóng xuất hiện trong não của Gia Mỹ.

Nhìn vào đôi mắt bừng sáng ra từng tia hào quang đó, nàng nói một cách ngập ngừng:

- Ở nhà, mẫu thân chỉ dạy cho muội cách trồng dâu nuôi tằm, nên.. nên.

Không đợi nàng nói dứt câu, Thi Sách liền cheng vào nói:

- Không biết chữ chế gì. Không sao, kể từ giờ huynh sẽ dạy muội. Keke!

Gia Mỹ lại lần nữa đờ người ra khi nghe những lời này.

Phu phụ Dương Thái Bình ở bên cạnh chỉ biết im lặng, nhìn nhau và cười mỉm.

Thấy con bé sững người, Dương Lạc tướng hớp một ngụm trà, sau đó nói:

- Ngày mai, Sách nhi dẫn Mỹ nhi vào học viện để đăng ký nhập học nhé.

- Dạ!

Nghe thế, hai mắt của Gia Mỹ bỗng hoe đỏ. Nàng lập tức xoay người lại và vội vàng hỏi:

- Lạc.. Phụ thân. Con.. con là phận nữ nhi, sao có thể.. có thể đi học ạ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!