Chương 4: Mưu sự tại Nhân, thành sự tại Thiên

Thoáng lặng im trước câu hỏi của nữ nhi, Trưng Định nhìn xa xăm về khoảng sân trước nhà.

Thấy từng tia nắng đang trút hết những ánh hào quang cuối cùng để nhường chỗ cho bóng tối xâm chiếm lấy vùng không gian này, hắn đáp:

- Có những chuyện, sau này lớn lên thì con sẽ hiểu.

Thấy phụ thân nhìn một cách xa xăm về phía trước, Trưng Nhị cũng bắt chước nhìn theo. Nhưng chỉ thấy một màu vàng sẫm đầy u buồn, nàng gãi gãi đầu và bắt đầu mường tượng ra khung cảnh người dân đang bị tra tấn ở trong các khu khai khoáng không thấy ngày về.

Một bầu không khí yên lặng đến mức thương tâm nhanh chóng chiếm lấy khoảng không gian xung quanh hai người.

Không biết từ lúc nào, trên gương mặt thanh tú ấy chợt xuất hiện hai hàng lệ rơi.

Mãi tới khi bóng tối hoàn toàn xâm chiếm vùng trời này, thanh âm thì thào của Trưng Định mới vang lên:

- Ngày đi Đêm đến.

Ánh Sáng xa khuất, Bóng Tối xâm lấn. Một vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại.

- Bóng Tối đã nhấn chìm Dân Tộc Ta suốt hơn 100 năm. Đã đến lúc Ánh Sáng phải thức giấc xua tan đi màn đêm lạnh giá ấy, phải không Lão Thiên?

Dứt lời, hắn quay sang nhìn đứa con gái bé bỏng của mình và nói tiếp:

- Cũng đã hơn 5 năm, con chưa gặp lại tỷ tỷ. Ngày mai, phụ thân sẽ dẫn con về quê ngoại để thăm tỷ tỷ của con.

Bị thanh âm của phụ thân làm cho bừng tỉnh, Trưng Nhị vội vã lau đi những giọt lệ đang còn vướng trên khóe mi, vui mừng đáp lại:

- Dạ!

Để con nói chuyện cho mẫu thân biết và kêu người chuẩn bị một vài món quà cho tỷ tỷ.

Dứt lời, Trưng Nhị sung sướng, lập tức lao ra ngoài cửa và nhanh chóng khuất dạng sau những áng cây.

Thấy con bé đã rời đi, Trưng Định trầm mặt, thì thầm:

- Xin lỗi các con. Ta không phải là một người cha tốt.

Bất giác, ánh mắt của hắn khẽ liếc tới một gốc cổ thụ.

- Mục lão! Nếu đã đến thì cũng nên gặp mặt con a.

Thanh âm của Trưng Định vừa dứt, bỗng một cơn gió ùa tới làm cho các nhánh cây đung đưa.

Thân ảnh của một ông lão đột ngột xuất hiện ở không trung và từ từ bay xuống.

Vừa tiếp đất, Mục lão nói:

- Nếu Lạc tướng đã quyết, vậy thì còn gọi lão ra làm gì?

Nghe vậy, sắc mặt của Trưng Định lộ vẻ khó xử, môi mấp máy:

- Mục lão cũng biết rồi. Không phải con không muốn cho con bé tu luyện.

Nghe thế, lão xua tay và đáp lại:

- Lão hiểu nỗi khổ tâm của ngươi chứ. Một khi con bé tu luyện, chắc chắn tốc độ tinh tiến cảnh giới của nó sẽ rất khủng bố.

- Đồng thời, theo tu vi tăng cao, thì khí tức trên người của nó cũng sẽ tỏa ra càng ngày càng nồng nặc hơn. Mà điều này rất dễ thu hút Thần ý của Võ Quân và Võ Vương.

Tới đây, ông khẽ thở một hơi dài, sau đó nhìn chằm chằm vào hai mắt của Lạc Tướng và nói tiếp:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!