Chương 3: Không phải là một người cha tốt

Trưng Định còn chưa kịp vui mừng thì giọng nói của Mục lão lại cất lên:

- Tuy nhiên! Để có thể hấp thụ được Âm Khí trong loại thể chất này, đôi bên chỉ có nước tương tác với nhau, hợp thể và hòa làm một.

Nghe vậy, Trưng Định trợn mắt há hốc mồm.

Bấy giờ, hắn đã hiểu vì sao ông ấy không nói ra luôn một lần.

Thấy biểu cảm của hắn, Mục lão chỉ biết thở dài và nói tiếp:

- Loại khí màu Tím, chính là Địa Âm Linh Thể. Tương tự như Cửu Dương Chân Thể, thể chất này cũng cực kỳ hiếm gặp.

- Vì Trưng Trắc ứng với dị tượng lần trước nên con bé mới sở hữu thể chất nghịch thiên. Bây giờ, chúng ta phải làm cách nào kiếm một tên Nam tử cũng nghịch thiên như vậy?

Trưng Định chỉ bất ngờ trước phương thức hấp thụ Âm khí kia thôi. Còn tin tức này, hắn không ngạc nhiên cho lắm, vì đã phán đoán được hơn phân nửa.

Hít sâu một hơi, hai hàng lông mày đen của Trưng Định nhíu chặt lại, tròng mắt xoay chuyển, tay gõ gõ vào chiếc nôi, miệng hé mở:

- Còn nước thì còn tát!

Chúng ta có khoảng 20 năm để tìm kiếm Nam tử sở hữu Địa Âm Linh Thể.

- Quan trọng là, mấy tên kia có biết được những tin tức này không?

Nghe câu hỏi này, Mục lão khẽ gật đầu, nói một cách chắc chắn:

- Biết! Chắc chắn là biết. Tuy nhiên, không phải bất kỳ ai cũng nắm rõ được thông tin này.

- Mà cũng may là hôm nay, không có bất kỳ con chó săn nào tham dự buổi lễ. Nếu không, mọi chuyện hết sức phiền phức.

Nghe vậy, Trưng Định bỗng cảm thấy có một luồng hàn khí chạy dọc sống lưng của mình.

- May thật. May mà mình biết những tên kia trọng nam khinh nữ nên không đưa thiệp mời.

Thở phào một cái nhẹ nhõm, hắn liền ôm quyền hướng về Mục lão, nói:

- Đa tạ Mục lão! Vận mệnh của dân tộc ta phụ thuộc vào đứa bé này, cầu xin ông dùng toàn lực tìm kiếm Địa Âm Linh Thể.

Thấy thế, lão xua tay đáp lại:

- Đây là trách nhiệm của lão, xin Lạc Tướng yên tâm.

- Cũng muộn rồi, lão xin cáo từ.

Thấy thân ảnh của lão từ thật hóa thành vô và dần dần tan biến trong màn đêm tối tăm, Trưng Định nhắm mắt lại.

Không còn cảm nhận được khí tức của Mục lão ở xung quanh, hắn lắc đầu, nghĩ thầm:

- Nói đi là đi.

Hồi phục tinh thần, Trưng Định từ trong ngực, cầm ra một lá bùa màu trắng.

Dùng hai ngón tay ghi ghi trên lá bùa, sau đó dứt khoát vứt nó vào không trung, bề môi của hắn mấp máy.

Lập tức, lá bùa bốc cháy và nhanh chóng hóa thành tro tàn rơi xuống nền gạch.

Chẳng mấy chốc, trong không gian tối tăm ấy chợt lóe lên thân ảnh của ba hắc y nhân.

Thấy bọn chúng, Trưng Định không nóng không lạnh nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!