Trước lời nói của ả, hai hàng lông mày đen láy cong cong hình lá liễu của Gia Mỹ thoáng chau lại.
Mặc dù cảm thấy cực kỳ thất vọng, nhưng vì đã từng lường trước việc này, nên rất nhanh tinh thần của nàng đã bình lặng lại như cũ.
Môi hồng khẽ động:
- Vậy ý của ngươi là?
Ngọc thạch cùng vẫn?
Nghe vậy, Liễu Như Yên vừa bật cười khanh khách, vừa giễu cợt nói:
- Ngọc thạch cùng vẫn? Ngươi lấy tư cách gì nói với ta điều đó?
Gia Mỹ không đáp, âm thầm tích tụ Võ Lực vào hai cánh tay.
Thấy con nhỏ này im lặng và chỉ dùng ánh mắt nồng nặc sát khí nhìn mình, Liễu Như Yên nhíu mày, lập tức phóng xuất thần ý.
Nhớ tới những lần giao chiến của cả hai, sau đó nhìn vào gương mặt lạnh lùng không bộc lộ một tia cảm xúc kia, hai mắt hạnh của Liễu Như Yên lộ vẻ ái ngại.
- Không biết con nhỏ này đang nói thật hay giả bộ?
Tuy nhiên mình đang bị thương.
- Với lại, chó cùng dứt dậu. Để phòng vạn nhất, mình cũng không cần mạo hiểm thách thức nó làm gì.
Rời khỏi mạch suy nghĩ, Liễu Như Yên thấy Gia Mỹ di động, liền đưa tay vào trong ngực, cầm ra một con dao nhỏ và xoay xoay nó vài vòng, sau đó phi mạnh tới thân ảnh đang lao lên kia.
Vừa lao lên thì thấy một mũi dao nhọn hoắc đang xé gió lao về phía mình, Gia Mỹ không hoảng, nhẹ nhàng lách người né khỏi quỹ đạo bay của nó.
Tức nhiên, Liễu Như Yên cũng không ngu ngốc tới nỗi nghĩ rằng một đòn này có thể lấy mạng con nhỏ này. Thế cho nên, tay của nàng lập tức vươn ra bóp lấy cổ của Thi Sách.
Liễu Như Yên vừa nhấc bổng người của hắn lên, vừa lạnh lùng nói:
- Bổn tiểu thư cũng không phải là người nói lời không giữ lấy lời. Muốn ta thả hắn ra ngay lập tức, cũng được thôi.
Sau khi tránh khỏi phi đao, Gia Mỹ đang tính lao lên ăn thua đủ thì thấy một màn này liền tức tốc đứng lại.
Nhìn cơ thể của ca ca đang co giật không ngừng, còn sắc mặt thì đỏ bừng bừng, Gia Mỹ hoảng hốt hô to:
- Mau buông Thi Sách ca ca ra?
Ta biết nhà ngươi không dám giết huynh ấy.
Bị nói trúng tim đen, Liễu Như Yên gõ gõ vào đầu của mình vài cái, sau đó nhún nhún hai vai, đáp:
- Á á! Xém xíu nữa quên mất là ta không thể giết hắn a.
Dứt lời, những ngón tay trắng nõn đang bóp lấy cổ của Thi Sách dần buông lỏng ra.
Theo đó, cơ thể của Thi Sách từ từ trôi tuột xuống. Tuy nhiên không để Gia Mỹ thở phào nhẹ nhõm, một tay khác của Liễu Như Yên lập tức bắt lấy cánh tay trái của hắn.
Ngay sau đó, vài tiếng khô khốc rốp rốp vang lên và đi kèm theo đó là thanh âm kêu la thất thanh của Gia Mỹ:
- Khônggggg!
Liễu Như Yên! Ngươi mau dừng tay!
Chứng kiến từng ngón tay cháy đen của Thi Sách ca ca đang bị bẻ gãy từng đốt một, Gia Mỹ bỗng cảm thấy lồng ngực của mình đau đớn tột độ dường như bị vạn tiễn xuyên tâm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!