Cảm nhận sinh mệnh lực của mình đang bị gốc cây này rút đi, Gia Mỹ có thể khẳng định những gì đang diễn ra xung quanh:
- Đây là.. đây là Dị Tượng. Là năng lực của Võ Quân, vì sao Liễu Như Yên lại có thể thi triển được nó?
Nàng không biết.
Tuy nhiên chính bản thân Gia Mỹ đã chiêm nghiệm được Dị Tượng của sư phụ, cho nên nàng hiểu rõ hơn ai hết về uy lực thật sự của nó.
- Người tạo ra Dị Tượng sẽ phải niệm chú và đứng bất động trong suốt khoảng thời gian nó hình thành (lâu hay nhanh tùy thuộc vào thực lực của người tạo).
- Từ đó, ta có một cách phá giải.
Đó là nhân lúc Dị Tượng chưa hoàn toàn thành hình, chúng ta phải tìm cách ngăn kẻ này lại.
- Tuy nhiên, việc đứng bất động này là khuyết điểm nhưng cũng chính là ưu điểm. Vì trong suốt khoảng thời gian ngưng hình của Dị Tượng, Thiên Địa sẽ ban cho người đó một đợt chúc phúc.
Đang nhớ lại những gì sư phụ dạy bảo, nàng chợt cảm thấy lồng ngực của mình nhộn nhạo.
Tít tắt ngay sau đó, một thanh âm vang lên:
- Phụtttt!
Không thể kìm nén, Gia Mỹ lại phun ra một ngụm máu đỏ tươi.
Theo ngụm máu này, sắc mặt của nàng dần hồng hào trở lại. Tuy nhiên, hơn phân nửa Võ Lực còn sót lại trong đan điền bỗng hóa hư vô.
Mặc dù, Gia Mỹ không còn bị những cơn đau đớn hành hạ nữa. Nhưng điều này hoàn toàn vô nghĩa, vì hiện tại bản thân chả khác gì một người bình thường là bao.
Gia Mỹ thật sự, thật sự không hiểu tại sao lại xảy ra việc này. Nàng đã từng nhiều lần hỏi sư phụ, nhưng chưa một lần nào ông giải đáp những nghi vấn này, hay nói về ám thương mà bản thân đang gánh chịu.
Nhìn những mầm non mơn mởn kia đang ngày một cao lớn, Gia Mỹ giương ánh mắt tuyệt vọng nhìn về hướng của Thi Sách. Nhưng giờ đây, tại vị trí đó nào còn thân ảnh của huynh ấy.
- Chẳng lẽ trước khi chết, mình muốn nhìn huynh ấy một lần cuối cũng không được sao?
Dường như nhớ gì đó, Gia Mỹ vui mừng bật thốt lên:
- Còn hai vị thúc thúc. Đúng rồi, hai vị thúc thúc.
Tuy nhiên tia hy vọng này đến nhanh đi cũng nhanh khi bản thân nhận ra một vấn đề.
- Vì sao đã qua một khoảng thời gian dài, hai thúc ấy vẫn chưa hiện thân?
Không một ai giải đáp nghi hoặc này của nàng. À không, đã có một giọng nói chói tai cất lên:
- Hai vị thúc thúc? Haha! Ý của ngươi là hai tên Võ Tôn trung kỳ đã trúng Mị Nhãn Tam Đồng Quan của ta ư?
Lời vừa dứt, sắc mặt của Liễu Như Yên khẽ biến, ánh mắt liền liếc về phương nam.
Nhận ra biểu cảm khác thường của ả yêu tinh, Gia Mỹ men theo ánh mắt của cô ta nhìn tới một vùng không gian.
Tiếng đùng đùng vang lên.
Lúc này, sương mù màu hồng tại vị trí đó đang không ngừng bị khuấy động.
Chưa đầy hai cái chớp mắt, khoảng không gian do sương mù hồng tạo thành bị đánh tan ra.
Lập tức, hai bóng người từ bên ngoài nhảy vào bên trong và cất giọng nói to:
- Yêu tinh. Ông ngoại Sói Cô Độc của ngươi tới đây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!