Nghe câu
"chỉ xuất hiện ở Nam tử", Trưng Định nuốt nước bọt cái ực. Nụ cười trên môi của hắn dần tắt, ánh mắt khẽ dời tới vị trí của Trưng Trắc, lòng chợt nảy sinh cảm giác bất an.
Không ai nói với ai câu nào.
Một khoảng lặng xuất hiện.
Bầu không khí vốn đã tĩnh lặng thì nay lại càng tĩnh lặng hơn.
Cảm nhận được bầu không khí ngộp ngạc đang lượn lờ xung quanh, Mục lão thở dài. Biết hắn đang đợi những lời tiếp theo của mình, ông lộ vẻ bi thương nói:
- Nếu thể chất này xuất hiện ở Nữ tử, thì oe rằng…. oe rằng đứa bé đó sống không quá 20 tuổi.
Mặc dù Trưng Định đã chuẩn bị tinh thần, nhưng trước đáp án như sấm vang bên tai này, nét bình tĩnh trên gương mặt bỗng hóa hư vô.
Một cảm giác suy sụp ập đến và nhanh chóng cuộn trào trong lồng ngực của hắn.
Nắm chặt bàn tay lại thành hình nắm đấm đến mức nổi lên từng đường kinh mạch xanh rì, lúc này, hắn thật sự, thật sự rất muốn chửi thề.
Biết rằng bản thân đang bị cảm xúc chi phối, Trưng Định hít một ngụm khí lạnh, lập tức vận dụng võ lực trong Đan Điền.
Giây lát sau, sắc mặt của Trưng Định hồi phục lại như cũ.
Mặc dù đã lấy lại được sự bình tĩnh, nhưng khi nghĩ tới những dự tính của bản thân, hắn không thể không cảm thấy bùi ngùi, bèng thở một hơi dài.
- Haizzz!
Một tiếng thở dài chang chứa nhiều tâm sự vang vọng khắp không gian nơi đây.
Nhìn vào gương mặt non nớt đang say giấc nồng kia, Trưng Định cúi người, vươn tay tới chạm vào gò má bồng bềnh ấy.
Hắn vừa vuốt ve một cách nhẹ nhàng, vừa cất giọng nói:
- Đứa bé còn lại đang tỏa ra khí tức có màu Vàng. Nó thuộc loại thể chất nào, Mục lão có biết không?
Quan sát và đánh giá toàn bộ nhất cử nhất động của Trưng Định, Mục lão thầm cảm thấy hài lòng trước tâm tư cầm được buông được của hắn.
- Thằng nhóc đã trưởng thành thật rồi.
Từ trong suy nghĩ đi ra, ông vừa vội vã lau đi giọt lệ vừa mới được tạo ở khóe mắt, vừa lắc đầu, đáp lại:
- Lão cũng không rõ.
Nhưng chắc chắn với Lạc tướng một điều, khí tức màu vàng kia không gây tổn hại gì đến cơ thể của Nữ tử.
Nhận được đáp án này, nét mặt của Trưng Định bớt đi một phần bi ai.
- Nói như vậy, kể từ giờ, chúng ta sẽ dồn hết tài nguyên cho Trưng Nhị. Còn Trưng Trắc, cho nó tận hưởng một cuộc sống bình phàm như bao cô tiểu thư khác?
Nghe hắn nói thế, Mục lão hơi do dự.
Ngẩng đầu lên thấy điệu bộ ngập ngừng muốn nói nhưng lại không muốn nói của lão, hai mắt của Trưng Định chợt lóe sáng. Không một chút do dự, hắn liền hỏi:
- Mục lão, ông vẫn còn đang giấu diếm chuyện gì?
Có thể tiết lộ cho con biết không?
Biết rằng không thể giấu diếm chuyện này mãi, Mục lão quyết đoán nói ra:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!