Bỗng, Thi Sách chợt cảm thấy hai mắt của mình cực độ mỏi mệt, cho nên hắn khẽ chớp mắt một cái.
Vừa mở mắt ra, một không gian trắng xóa ngay lập tức ập vào góc nhìn của hắn.
Theo bản năng, hắn tự hỏi một câu:
- Đây là đâu?
Tất nhiên Thi Sách biết chắc
"nếu mình cứ đứng ở đây thì sẽ không thể trả lời được câu hỏi này". Vì vậy, hắn quyết định rời đi để tìm đáp án.
Nhưng giờ nên đi theo hướng nào?
Thi Sách không biết. Vì trong tầm mắt của hắn không có bất cứ thứ gì để làm mục tiêu.
Đột nhiên, một tiếng rống vang lên làm cho cả không gian nơi đây run run dường như sắp sụp đổ.
Trái ngược với viễn cảnh nơi đây, Thi Sách vẫn đứng vững như bàn thạch.
Ngoài việc giật mình trước tiếng rống kia, hắn không cảm thấy hoa mắt chóng mặt, hay mất thăng bằng gì cả.
- Không biết tiếng rống này do con thú gì phát ra, nhưng chắc chắn vật này chả phải là dạng tốt lành gì.
Nghĩ vậy, hắn liền lập tức xoay người lại và dùng hết sức chạy đi.
Vừa chạy được một ngắn, Thi Sách thấy vùng không gian rộng lớn trước mắt bất ngờ hóa lỏng.
- Đây là…
Lời chưa kịp dứt thì bị một xẹt cắt đứt.
Khi tiếng động quái lạ này vang lên thì đây cũng là lúc một vết rách hư không xuất hiện.
Chứng kiến vết rách dường như đồ thiên phách địa kia, Thi Sách nuốt nước bọt cái ực. Ánh mắt kiên định tưởng chừng như không có bất cứ thứ gì làm lung lay được thì giờ đây cũng phải dao động không ngừng.
Trong lúc hắn đang thất thần, vết rách càng ngày càng mở to ra. Và rồi có một cánh tay khổng lồ từ bên trong vươn ra bên ngoài. Ngay sau đó, lại có một cánh tay nữa vươn ra.
Nhìn hai cánh tay này y xì giò heo, Thi Sách trợn mắt, há hốc mồm.
- Là … là Lợn Tinh?
Mặc dù hắn chưa bao giờ thấy con heo nào to như vậy, tuy nhiên đây cũng không phải là lúc táy máy tò mò.
Không một chút do dự, Thi Sách liền xoay người lại.
Nhưng đời không như là mơ.
Ý thức của hắn thì muốn chạy đi, nhưng còn nhục thân thì không. Cỗ thân thể này không còn tuân lệnh hắn nữa, giờ đây nó đứng như trời trồng nhìn về hai cái giò heo khổng lồ kia.
Bỗng từng thanh âm như đâm xuyên thủng màn nhĩ của hắn vang lên:
- Rầmmmm! Rầm! rầm!...
Chín tia sét to như thân người không biết từ đâu xuất hiện liên tục đánh tới hai cái giò heo kia.
Chứng kiến việc này, Thi Sạch cảm thấy mừng rỡ không xiết.
Tuy nhiên vẫn là câu nói cũ đời không như là mơ. Mặc dù bị sét đánh, nhưng hai cái giò heo này vẫn còn đang ngoe nguẩy vơ vào không ngừng. Dường như chín tia sét khổng lồ kia chỉ là chín con muỗi bay vo ve.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!