Ngắm nhìn tên hôn phu kia, Liễu Như Yên âm thầm đánh giá:
- Thân cao 1m8, dáng vẻ ốm yếu thư sinh, khuôn mặt góc cạnh, ngũ quan hài hòa lộ nét nghiêm nghị chính trực.
- Bình thường.
Không có gì nổi bật.
Lúc này, Thi Sách quan tâm quái gì tới cái nhìn của vị hôn thê lòng lang dạ thú kia.
Thấy Gia Mỹ đang ôm ngực, cơ thể thì loạng choạng dường như sắp ngã, hắn cực độ hoảng hốt.
Không một chút do dự, hắn dùng hết tốc lực chạy tới và đỡ muội ấy.
Nhìn vệt máu còn đọng ở khóe môi của Gia Mỹ, tâm của Thi Sách chợt nhói đau một cách dị thường.
Hai hàm răng của hắn nghiến chặt, còn cánh tay thì khẽ vươn tới chạm vào bờ môi nhợt nhạt và nhẹ nhàng lau đi vết chu sa nóng nghi ngút kia.
Ánh mắt nhu tình chan chứa bao nỗi niềm nhìn chằm chằm vào đôi phượng nhãn đang mở to ấy, Thi Sách nói:
- Gia Mỹ! Muội cảm thấy trong người như thế nào?
Trước sự quan tâm của Thi Sách, Gia Mỹ vốn rất quật cường bỗng chốc trở nên yếu đuối. Nếu ở đây chỉ có hai người, chắc nàng đã ngã hoàn toàn vào lòng của hắn và đem hết mọi uỷ khuất nói ra.
Nghe huynh ấy hỏi vậy, mặc dù trong lồng ngực của Gia Mỹ đang có một cơn đau cuồn cuộn giống như bị hai con sóng khác nhau va đập, nhưng ngoài mặt nàng vẫn cố gắng tỏ vẻ như thường đáp:
- Muội không…
Nói chưa dứt câu, Gia Mỹ chợt nhận ra một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng. Không một chút do dự, nàng hất bàn tay đang đặt trên khóe môi của mình ra.
Bị hất ra, một cơn đau nhức và nóng rát từ tay trái nhanh chóng ập lên não bộ của Thi Sách.
Lúc này, hắn mới nhận ra vấn đề, liền cúi đầu nhìn thì thấy ba ngón tay của mình đang bị cháy đen. Dường như có một ngọn lửa vô hình đang thiêu đốt chúng nó.
Sau khi thấy vụ việc kỳ lạ này, phản ứng của Thi Sách trái ngược hoàn toàn với phản ứng của một người bình thường, hắn không hoảng loạn, chỉ nhíu mày và khẽ đảo mắt nhìn Gia Mỹ.
Không phụ sự kỳ vọng của hắn, bàn tay đang bốc lửa này lập tức được một bàn tay kiêu sa nắm lấy.
Gia Mỹ âm thầm vận chuyển võ lực. Chỉ trong một cái chớp mắt, ngọn lửa vô hình trên ba ngón tay bị dập tắt.
…
Vì đã thu hồi Thần Ý, nên Liễu Như Yên chỉ thấy được phần lưng của Thi Sách và một phần cơ thể của Gia Mỹ.
Mặc dù vậy, bao nhiêu đây đã đủ để cho nàng đoán được tình hình tại đó.
Chứng kiến khung cảnh thân mật ấy, Liễu Như Yên tức tới mức mặt đỏ bừng bừng, hai lỗ tai xì khói.
Dậm chân xuống đất hai cái, nàng nghiến răng nghiến lợi nghĩ thầm:
- Đáng hận! Đáng hận! Đáng hận! Đôi cẩu nam nữ.
Tuy nhiên không để mạch suy nghĩ kia tuôn ra hết, mị nhãn của nàng lại thấy con nhỏ trà xanh kia lao lên nắm lấy bàn tay của Thi Sách thể hiện tình chàng ý thiếp.
Bất chợt, một mùi hương chua chua phả vào khứu giác của nàng.
Điều này làm cho gương mặt đang đỏ bừng bừng kia chợt tối sầm lại, còn hai mắt thì tóe lửa.
- Đã tranh ngôi vị đệ nhất mỹ nhân rồi, bây giờ lại dám đứng trước mặt mình tranh tiếp vị hôn phu của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!