Vốn dĩ cả hai không có thâm cừu đại hận gì. Nhưng giờ đây, Liễu Như Yên đã xem Gia Mỹ là kẻ thù không đội trời chung.
Sát khí hiển hiện, võ lực màu hồng men theo các đường dây kinh mạch từ trong đan điền xông thẳng lên trên đầu và tập trung ở hai mắt. Mị nhãn của Như Yên lại lần nữa bừng sáng.
Nhưng khác với lúc ban nãy, lần này mỗi con ngươi lóe lên và lập tức phân thân ra làm ba.
Sau khi hình thành, Mị Nhãn Tam Đồng Quan liền đánh tới đôi phượng nhãn đang mở to kia.
Tất nhiên, Gia Mỹ không biết được trong lòng của Liễu Như Yên đang nghĩ gì. Tuy nhiên dựa vào sát khí đang tỏa ra nồng nặc đó, nàng có thể đoán được một hai.
- Không có tâm hại người, nhưng tâm phòng người nhất định phải có.
Khẽ hừ một cái, Gia Mỹ thủ thế, võ lực phóng xuất, hai mắt nhìn chằm chằm thân ảnh của ả.
Thấy vậy, Liễu Như Yên bật cười khanh khách, nghĩ:
- Haha! Gia Mỹ a Gia Mỹ. Để cho ta xem, ngươi chọn cái chết gì?
Một nhịp hô hấp trôi qua, hai nhịp hô hấp trôi qua, ba nhịp hô hấp trôi qua... Nhưng Gia Mỹ vẫn không có bất kỳ động thái nào.
Trong khi đó, mấy tên hạ nhân của Lạc phủ đang co giò bỏ chạy thì bỗng dưng đứng lại. Sau đó họ rút vũ khí ra chỉa vào nhau và tự cười, tự khóc, tự nói một mình.
Chứng kiến điều kỳ lạ này, Liễu Như Yên nhíu mày, gương mặt bộc lộ nét ngoài ý muốn.
Tuy nhiên không để nàng ta đợi lâu, nghi hoặc lập tức được giải đáp khi thanh âm của Gia Mỹ cất lên:
- Uầy! Sao mắt của tỷ có sáu con ngươi thế? Chúng nó lại còn xoay xoay trông khá vui nhộn?
Nghe những lời trêu chọc này, thân hình của Liễu Như Yên thoáng run rẩy, hai tòa nhũ phong nhô lên sụp liên tục.
- Lúc còn ở cảnh giới Võ Tông, một cao thủ Võ Tôn như Đại Gian còn trúng mị thuật của mình như thường.
- Bây giờ thực lực của bản thân đã mạnh hơn, nhưng thế quái nào đến cả một con nhóc Võ Tông mắt đối mắt với mình, vậy mà nó không bị dính chiêu này?
- Vô lý! Chắc chắn có vấn đề.
Từ trong suy nghĩ đi ra, thần ý của Như Yên liền quét qua cơ thể của Gia Mỹ.
Và rồi mị nhãn của nàng va phải khí tức có màu đỏ kia. Dựa vào trí thông minh của bản thân, rất nhanh chóng, nàng đã đưa đáp án cho câu hỏi
"vì sao con nhỏ kia không trúng mị thuật".
Môi đỏ hé mở, giọng nói thánh thót cất lên:
- Thể chất của ngươi có tên gọi là gì? Nó có tác dụng gì?
Nghe vậy, Gia Mỹ hơi sững sờ một xíu, sau đó mới mỉm cười đáp:
- Vì sao muội phải nói cho tỷ biết?
Nhìn nụ cười tựa xuân hoa kia, trong lòng của Liễu Như Yên càng cảm thấy ganh ghét.
Máu nóng dồn lên não, không một chút do dự, nàng nhảy lên và tung một quyền về phía của Gia Mỹ.
- Mẫu Đơn Quyền.
Cứ ngỡ là một quyền bình thường, tuy nhiên chỉ trong một cái chớp mắt, nó đã hóa thành vô số đóa hoa mẫu đơn hồng thắm.
Liễu Như Yên tung đòn quá nhanh, Gia Mỹ còn chưa kịp hồi phục tinh thần thì đã thấy những đóa hoa mẫu đơn dường như gần ngay trước mặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!