Chương 15: Gió bắt đầu thổi 2

Sau khi lắng nghe toàn bộ những gì Liễu Như Yên kể, ánh mắt của Tô Xán lộ vẻ đăm chiêu.

Biết huynh ấy đang nghĩ cách, Liễu Như Yên không quấy rầy, chỉ im lặng và ngoan ngoãn làm con thỏ trong lồng ngực của hắn.

Một khắc trôi qua, bầu trời rực sáng cũng dần ngả vàng.

- Có rồi!

Nghe tiếng bật thốt của hắn, Liễu Như Yên đang liêm diêm ngủ bỗng giật mình tỉnh giấc. Không một chút do dự, nàng ngẩng mặt lên và hỏi:

- Huynh đã có cách?

Đáp lại nàng bằng một cái gật đầu và một nụ cười tràn ngập tự tin, Tô Xán đáp:

- Phải!

Dứt lời, hắn liền cúi đầu và đặt vào đôi môi chúm chím đỏ tươi kia một nụ hôn, sau đó mới nói tiếp:

- Từ xa xưa, khi dựng vợ gả chồng, thông gia hai nhà cực kỳ chú trọng về việc môn đăng hộ đối.

- Hoàng tộc cũng không ngoại lệ.

Nghe tới đây, Liễu Như Yên vẫn chưa định hình được phương án mà hắn đưa ra, bèng hé môi hỏi:

- Ý của huynh là?

Dơ một ngón tay lên ra hiệu cho nàng im lặng, Tô Xán vừa cười vừa đáp:

- Tạm bỏ qua vấn đề nguồn gốc huyết mạch của đôi bên.

- Bên nhà Trai có bối phận gì? Thi Sách là con trai của một Lạc Tướng cỏn con, một gia tộc không thể tu luyện, cao thủ hộ vệ thì ít. Và đặc biệt, không có bất cứ thế lực mạnh nào chống lưng, có chăng cũng chỉ là bọn tàn dư của Hùng Vương.

- Còn Như Yên là con gái của một Đô Úy, ở sau lưng có gia thế nồng hậu, cao thủ nhiều như mây và đặc biệt có Đông Hán làm hậu thuẫn.

- So về chức vụ và gia tộc, Như Yên ăn chặt.

Còn nếu so về thế lực hậu phương, thì tên Thi Sách kia lại càng không bằng.

- Thế vì sao Hoàng Thượng lại chọn Thi Sách và Như Yên, mà không phải một người nào khác có bối phận như nhau? Muội đoán xem?

Nghe câu hỏi này, Liễu Như Yên lắc lắc cái đầu tỏ vẻ không biết. Nhưng sau đó, nàng lại đáp:

- Có thể Hoàng Thượng thấy hai nhà ở cùng một huyện Chu Duyên, nên mới ghép đôi?

Lắc đầu khi nghe những đáp án này, Tô Xán cười lạnh nói:

- Cũng có phần đúng nhưng mọi chuyện nào đơn giản như vậy.

Khẽ nhíu mày, Liễu Như Yên nhăn nhó trả lời tiếp:

- Hay là thỏa thuận của các Gia Tộc lớn về dòng dõi họ Dương này?

Nghe vậy, Tô Xán lại lắc đầu và giải thích:

- Như lúc nãy huynh đã phân tích. Thế lực sau lưng của tên nhãi này cũng chỉ là bọn tàn tư của Hùng Vương, giống như một con chó lâu lâu ra táp chúng ta một miếng, xong cụp đuôi chạy.

- Có cho lương thảo để chúng liên hợp lại đối chọi với chúng ta, bọn chúng cũng không dám.

Nghe tới đây, Liễu Như Yên như bắt được vàng, vội vàng nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!