Với tư cách là một hộ vệ kề thân của tiểu thư, Đại Gian thường xuyên phải thám thính xung quanh phòng ngủ của cô ấy.
Thế nên tất cả động tĩnh trong phòng, hắn đều nghe không xót một chữ nào.
Bản thân đã đứng ở đây một khoảng thời gian dài, nhưng thanh âm nài nỉ rên la khe khẽ ở bên trong phòng cứ văng vẳng liên hồi chưa có bất cứ dấu hiệu nào ngưng lại.
Điều này khiến cho khuôn mặt nhăn nheo của lão đỏ bừng bừng.
Nghĩ tới thân hình bốc lửa của tiểu thư, hai hàm răng của Đại Gian nghiến chặt kêu lên ken két, còn đôi tay thì siết chặt lại thành hình nắm đấm đến mức run run rẩy rẩy.
Đại Gian cũng rất muốn rời khỏi đây, nhưng thân bất do kỷ. Lỡ tiểu thư xảy ra bất trắc gì, cái mạng già của hắn cũng xong.
Cực chẳng đã, hắn đành làm ngơ canh gác bên ngoài cửa. Tuy nhiên trong lòng thì đang thầm cầu nguyện cho tên công tử kia bị thượng mã phong chết quách đi cho rồi.
Đột nhiên từ phương xa xuất hiện bóng dáng của một chú bồ câu màu đen. Rất nhanh chóng, nó đã bay tới và đậu lên cánh tay của Đại Gian.
Rút lá thư được gắn ở chân phải của nó, sau đó đọc sơ qua một lượt, khóe môi của Đại Gian nhếch lên.
Không một chút do dự, hắn bước tới và đập vào cửa ba cái thật mạnh, nói:
- Tiểu thư, có tin tức từ tên thuộc hạ mà chúng ta đã cài cắm ở Dương Phủ.
Lời của hắn vừa dứt thì đây cũng là lúc vài tiếng chửi thờ ngân lên. Ngay sau đó, vài tiếng xẹt xẹt mặc quần áo vang lên.
Biết mục đích đã đạt, Đại Gian nở một nụ cười lạnh và thầm lùi lại vài bước.
Không đợi lâu, hai cánh cửa đang đóng đặt mở ra. Ập vào mắt của hắn là một thân hình ướt ác kiều diễm.
Mặc dù đã có một lớp vải đỏ tươi như máu bao bọc xung quanh thân hình kinh tâm động phách này, nhưng nó làm sao có thể che lấp đi được những đường cong lồi lõm khiến cho bất cứ ai nhìn thấy cũng phải u mê ấy?
- Hừ! Hôm nay nhà ngươi to gan nhỉ? Dám phá ngang chuyện tốt của ta?
Nghe thanh âm lạnh lùng kèm theo vẻ chết chóc, ánh mắt của Đại Gian lập tức từ thân hình của tiểu thư đảo lên bên trên, tay thì cầm lá thư đưa về phía trước, còn miệng há hốc tính đáp:
- Tiểu thư…
Nói tới đây, thanh âm của hắn đột ngưng lại khi chứng kiến dung mạo khác lạ kia.
Bấy giờ, hắn dường như quên mất tiểu thư là ai, trong mắt chỉ còn lấy một khuôn mặt trái xoan vạn người mê đang lấm tấm mồ hôi, một làn da trắng như tuyết nhưng lại ửng hồng ở hai bên má, một đôi môi đỏ mọng ướt ác trông không khác gì quả mọng chín dại, một đôi mắt hạnh lạnh lùng và sắc lẹm như bông tuyết nhưng lại đi kèm theo đó là ánh nhìn đa tình, một lông mày được kẽ đen nhạt hình lá liễu, một sống mũi thon gọn khá cao như một thanh kiếm, một mái tóc đen dài óng mượt xõa dài hai bên bờ vai trắng ngần.
Vậy đại mỹ nhân này là ai? Đại Gian quên mất tiêu rồi.
Nhưng không sao, bởi vì không bao lâu sau, một tiếng chátttt vang lên đã kéo trí nhớ của hắn quay trở lại.
Còn ai ngoài lá ngọc cành vàng của Liễu Đô Uý, Liễu Như Yên.
- Tên cẩu nô tài khốn kiếp. Nếu không phải biết ngươi đã bị thiến, thì ta đã giết ngươi từ lâu.
Dứt lời, nàng ta chộp lấy bức thư trong tay của Đại Gian và đóng cửa cái rầm.
Lúc này, Đại Gian mới bừng tỉnh và nở một nụ cười khổ.
Đưa tay sờ sờ vào gương mặt đang nóng ran của mình, hắn tỏ vẻ cay cú và nghĩ thầm trong lòng:
- Hừ! Nếu huynh đệ của ta còn, thì con nhóc ngươi đã quỳ phục dưới chân của ta từ lâu. Ở đó mà ra oai.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng đổi một cái tát để được thị tẩm hai mắt, Đại Gian vẫn cảm thấy bản thân mình hời chán.
- Liễu Như Yên à Liễu Như Yên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!