Chương 10: Tiên cảnh

Theo bản năng, nàng há hốc miệng tính hét to nhằm phát tín hiệu cầu cứu. Tuy nhiên, một thanh âm quen thuộc cất lên đã đánh tan ý định này.

- Bình tĩnh!

Là huynh.

Biết rằng đây không phải là ma, mà là do ông ca ca trời đánh giả, Gia Mỹ tức đến mức Lệ Phi Vũ.

Mặc dù trời tối đen như mực không thể thấy gì, nhưng Thi Sách vẫn có thể cảm nhận cô em đang khóc như mưa.

- Chết rồi!

Mình đùa quá đà rồi.

Hắn phải nhành chóng tìm cách vỗ vờ muội ấy. Nếu không, đại sự không ổn.

Cũng may trong tít tắc đó, màn đêm tối tăm xung quanh hai người bỗng xuất hiện vài đạo ánh sáng vàng.

Điều này làm cho Thi Sách mừng như điên.

- Đưa than sưởi ấm trong ngày tiết rơi. Tụi bay đến đúng lúc lắm.

Hắn cười hì hì, vỗ vẹ vào vai của Gia Mỹ và nói nhỏ:

- Muội mau nhìn kìa?

Những đạo ánh sáng này quá nổi bật trong không gian tối tăm, đến cả một người đang khóc như Gia Mỹ vẫn có thể nhận thấy điều đó.

Thứ ánh sáng vàng mê hoặc ấy khẽ nhấp nháy, uốn lượn một cách nhẹ nhàng trong màn đêm.

Cũng nhờ chúng nó, mà Thi Sách có thể thấy lờ mờ diện mạo của Gia Mỹ trong lúc này.

Nàng đã ngừng thút thít, nhưng nước mắt vẫn còn rơi.

Tuy vậy, đôi phượng nhãn đỏ hoe của nàng thì xoe tròn nhìn chằm chằm vào vài đạo ánh sáng vàng đó.

Biết cô em đã bị thu hút bởi thứ ánh sáng mị hoặc kia, Thi Sách cảm thấy hài lòng, sau đó nắm lấy bàn tay của Gia Mỹ và nói:

- Theo huynh!

Nàng còn chưa kịp phản ứng thì đã bị hắn kéo đi.

Cứ mỗi bước chân của hai người, thanh âm xào xạc ~ xào xạc lại vang lên và đi kèm theo đó là từng đốm sáng vàng đột nhiên xuất hiện.

Giống như vài đạo ánh sáng lúc nãy, những đốm sáng vàng này từ trên mặt đất bay lên và bao quây lấy hai người.

Chỉ trong trong vài cái chớp mắt, khoảng không gian tối tăm xung quanh Thi Sách và Gia Mỹ đã bị lấp đầy bởi vô số đạo ánh sáng vàng.

Ánh sáng vàng đi đâu, không, phải đúng là hai người đi tới đâu bóng tối khuất dần tới đó. Chớp mắt, cả vùng trời nơi đây rực sáng.

Ngắm nhìn khung cảnh mờ mờ ảo ảo trông cực kỳ giống tiên cảnh, Gia Mỹ dường như không tin vào hai mắt của mình.

Lập tức, nàng đưa tay lên dụi dụi hai mắt.

Thấy vậy, Thi Sách dừng lại, buông tay của Gia Mỹ ra và mỉm cười nói:

- Muội đoán xem, đây là mơ, hay là thật?

Thanh âm của hắn vừa dứt, đôi phượng nhãn đang nhắm nghiền kia dần he hé ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!