Edit: Arisassan
Chỉ trong chớp mắt, Tiểu Táo đã trưởng thành, hiện tại đã trổ mã rất tốt, trở thành một thiếu gia phong nhã hào hoa.
Tuy nhà Ninh Vũ chỉ có ba hài tử, hoàn toàn không sánh bằng số lượng trưởng tử thứ tử đồ sộ ở các quý phủ khác. Nhưng chỉ một mình Cảnh Duệ thôi đã ưu tú hơn biết bao hài tử cùng lứa rồi.
Lúc mười hai tuổi, Ninh Cảnh Duệ đã thi đậu đồng sinh, còn đắc ý khoe khoang trước mặt Ninh Vũ trong một khoảng thời gian rất lâu, đồng thời cũng là đồng sinh nhỏ tuổi nhất Uyển thành. Hơn nữa tuy vẫn còn nhỏ, nhưng lại thân thủ bất phàm, văn thao võ lược.
Tống Ngôn Khê nhìn Tiểu Táo mà vô cùng vui mừng, đúng là ưu tú hơn cả ý định của y. Chủ quân của các phủ khác không ai là không hâm mộ y vì có được một đứa con giỏi giang như vậy. Còn thường thường nhắc tới tiểu ca nhi của mình trước mặt y, luôn hướng mắt theo dõi Tiểu Táo.
Hiện tại Ninh Cảnh Duệ đã mười bảy tuổi, dưới sự nâng đỡ của Ninh Uyên cũng bắt đầu bước vào quân doanh, tuy chỉ là một chức quan nhỏ nhưng về tiền đồ thì không thể lường trước được.
Tống Ngôn Khê khóc nước mũi nước mắt tùm lum, Ninh Cảnh Duệ sắp phải đi xa, đến thư viện ở kinh thành để học, tuy bên kia đã chuẩn bị tốt cho hắn rồi, thế nhưng đây là lần đầu tiên hài tử rời khỏi mình, y vẫn rất lo lắng.
Ninh Vũ đứng bên cạnh an ủi y:
"Nếu thật sự không nỡ thì không cho hắn đi nữa là được."
Không được. Tống Ngôn Khê cố nén nước mắt:
"Tiểu Táo phải làm đại quan, chứ cứ ở cái thành trấn nho nhỏ này mãi thì sẽ không bao giờ có tiền đồ."
Ninh Cảnh Duệ hắc tuyến đầy đầu, bất đắc dĩ nói:
"Cha, ta tên Cảnh Duệ, ngươi đừng gọi ta là Tiểu Táo nữa." Hắn cũng lớn rồi, để người khác nghe thấy thì ngại lắm.
Trên mặt Tiểu Nho với đứa con thứ ba là Cảnh Nhiên cũng chan đầy nước mắt, nhưng vẫn bị câu này chọc cười.
"Ca ca, lúc về ngươi phải mang đồ ăn ngon cho ta đó."
Biết rồi. Ninh Cảnh Duệ sờ đầu Cảnh Nhiên.
Tiểu Nho cũng không muốn yếu thế:
"Ta cũng vậy ta cũng vậy, phải mang cả phần của ta đó."
"Biết rồi, quỷ tham ăn."
Ninh Cảnh Duệ ngồi trên xe ngựa, nhìn khung cảnh đang dần dần lùi xa sau lưng, trong lòng chợt cảm thấy buồn bã, lúc thường không cảm thấy gì, vậy mà bây giờ còn chưa rời khỏi phạm vi Uyển thành, hắn đã bắt đầu nhớ nhà rồi.
Nhị đệ đáng ghét với tam đệ đáng yêu, cùng với người phụ thân lúc nào cũng cướp mất đồ tốt của hắn và người cha xinh đẹp ôn nhu.
Hắn nhớ lúc phụ thân hắn thi đậu tú tài, cả nhà đều vây quanh phụ thân vừa chúc mừng vừa khích lệ, cứ như phụ thân hắn vừa làm chuyện gì vĩ đại lắm, trận thế chúc mừng cực kỳ lớn luôn.
Nhưng đến lúc hắn thi đậu đồng sinh, có lầm chỗ này không chứ, hắn là đồng sinh trẻ nhất, còn là lần đầu đi thi, thứ tự nằm ở nửa bảng đầu đó, tốt hơn thứ tự cuối bảng của phụ thân hắn biết bao nhiêu lần.
Thế mà lại không náo nhiệt như lần kia, không ai kinh ngạc hay gì. Cả tiệc cũng không thèm tổ chức, chỉ có cha hắn tự tay xuống bếp làm mấy món ăn, chưa kể hơn một nửa toàn là món phụ thân hắn thích, đúng là mệt tâm mà.
Ninh Cảnh Duệ ngồi trên xe ngựa, chạy thẳng một đường, một lúc sau đã đến ngoại ô kinh thành, khoảng một canh giờ nữa là đến. Hắn ngồi mỏi chân lắm rồi. Chán quá đành phải nghĩ vẩn vơ chuyện nhà, bỗng nhiên mi mắt hơi động, nghe thấy âm thanh chói tai do đao kiếm va vào nhau ở phía trước.
Xa phu không có thính lực tốt như hắn, không nhận ra bất kỳ chỗ khác lạ nào, vẫn tiếp tục đánh xe.
Dừng xe. Dù là báo thù hay tranh đấu thì cũng không nên tham dự vào, hắn chỉ mới đến đây thôi, không thể quản chuyện bao đồng được, nếu bị thương thì không biết cha với phụ thân của hắn sẽ lải nhải bao lâu nữa.
Mọi chuyện không như ý muốn của hắn, đánh xong là tản đi, trái lại còn chạy thẳng về phía hắn, bây giờ hắn giả vờ như mình chỉ đi ngang qua không biết có kịp không nữa?
Ninh Cảnh Duệ giơ tay vén rèm, lập tức đối mặt với một người đang chạy về hướng của hắn, một tiểu ca nhi sao? Bốn mắt nhìn nhau, tiểu ca nhi này dung mạo diễm lệ, y phục đơn giản gọn gàng, phía trên còn dính một ít máu.
Do phải tránh né công kích, nên lúc chạy trốn còn vấp ngã mấy lần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!