Chương 7: (Vô Đề)

Edit: Arisassan

Ninh Vũ đi thẳng đến cửa phòng ngủ của hắn, nhìn nến đỏ cháy lập loè trong phòng, nhất thời có chút không phân biệt được mình đang ở đời trước hay hiện tại.

Mãi đến khi có một thanh âm vang lên kéo thần trí của hắn trở lại:

"Chúc thiếu gia tân hôn vui vẻ."

Tiểu Trúc đang canh cửa thấy Ninh Vũ cứ nhìn cửa mãi mà không đi vào, trong lòng cảm thấy vô cùng gấp gáp, đánh bạo nói một câu chúc phúc, nhằm để nhắc nhở Ninh Vũ.

Ninh Vũ hồi thần lại, đang định đẩy cửa đi vào, chợt nhớ ra trên người mình ám đầy mùi rượu, liền thả tay xuống, xoay người sang hướng khác, đi đến gian nhà sát vách tắm rửa trước tiên.

Tống Ngôn Khê ngồi trong phòng nghe thấy âm thanh của Tiểu Trúc liền cả kinh, tại sao Ninh Vũ lại đến đây? Chỉ trong chốc lát liền nghe thấy âm thanh mơ hồ khác của Tiểu Trúc:

"Thiếu gia ngài đi đâu vậy?"

Tống Ngôn Khê chợt nảy ra cảm xúc thất lạc như đã đoán trước, vốn y biết Ninh Vũ sẽ không đến đây, thế nhưng trong lòng còn ôm ấp một loại hy vọng buồn cười, chỉ vì chuyện xảy ra ở ngày lễ bách hoa hôm đó không giống với đời trước. Tống Ngôn Khê, ngươi thật sự vừa đáng cười vừa đáng thương.

Tống Ngôn Khê tự mình ngồi vào bàn ăn cơm, y đã không ăn gì cả hai bữa rồi, không ai yêu y, vậy để y yêu bản thân vậy. Y muốn đối xử với bản thân mình thật tốt.

Tống Ngôn Khê gặm bánh bao, nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu nhìn lên, bị doạ đến mức suýt đánh rơi cả bánh bao:

"Tại sao ngươi lại tới đây?"

Ninh Vũ đầu tóc rối bù, thân mặc trung y, đi tới ngồi vào chỗ ngồi bên cạnh Tống Ngôn Khê. Tống Ngôn Khê theo bản năng đứng lên dời đến vị trí cách Ninh Vũ xa nhất.

Ninh Vũ nhìn Tống Ngôn Khê một cái:

"Ngày hôm nay chúng ta thành thân với nhau, ta không tới đây thì có thể đi đâu chứ?" Vừa nói vừa cầm đũa lên gắp một ít đồ ăn, lúc ở yến hội, hắn chỉ uống rượu, căn bản không có tâm tình để ăn đồ ăn, hiện tại cũng cảm thấy vô cùng đói bụng.

Tống Ngôn Khê không thích mùi rượu, nên hồi nãy hắn mới đi tắm rửa một chút, thay một thân quần áo dính đầy mùi rượu đi.

Đời trước Ninh Vũ không hề đến gặp y, chỉ xếp y vào thiên viện, bên trong Ninh phủ hầu như không hề có vết tích chứng minh sự tồn tại của y.

Tống Ngôn Khê vừa ăn vừa nhìn Ninh Vũ, lẽ nào hắn muốn tìm cách trả đũa y? Y làm mất mặt Ninh Vũ rất nhiều lần, khi đó hắn không phát tác, chắc chắn là đang chờ thời cơ thích hợp.

Bất quá, y không sợ Ninh Vũ.

Sau khi từ bỏ những vọng tưởng giả tạo kia, y không còn mong đợi gì nữa, cũng không còn sợ phải thất vọng.

Ninh Vũ ăn no xong, ngồi yên một chỗ nhìn Tống Ngôn Khê ăn cơm, cho đến khi phát hiện Tống Ngôn Khê dưới ánh nhìn của hắn mà giảm tốc độ ăn lại, mặt cũng bắt đầu trở nên khó chịu mới săn sóc dời mắt đi, quan sát những thứ khác.

Trên giường là chăn nệm màu đỏ thẫm, trên bàn là nến đỏ long phượng, làm hắn nhớ đến việc mình từng bầu bạn bên cạnh Tống Ngôn Khê cho đến khi nến đỏ cháy hết. Hai mắt Ninh Vũ lập tức phát lạnh, dời tầm mắt đi.

Sau khi Tống Ngôn Khê đặt đũa xuống, Ninh Vũ liền gọi hạ nhân đang chờ sẵn bên ngoài vào, hạ nhân đã được huấn luyện nghiêm chỉnh từng người từng người dọn dẹp bát đũa trên bàn một cách nhanh chóng, rồi bưng một chậu nước tới để rửa mặt.

Tiểu Trúc cũng tiến vào, hầu hạ Tống Ngôn Khê tháo trâm cài cùng đồ trang sức trên búi tóc xuống, lau mặt thật sạch cho y.

Tống Ngôn Khê vốn đã xinh đẹp, vào ngày thành thân còn được tô điểm trang dung tinh xảo, đuôi mắt nhếch lên, khoé mắt ẩn hiện sắc hoa đào, phong tình vô hạn.

Vốn khuôn mặt của Tống Ngôn Khê có thể xưng là tuyệt sắc mỹ nhân, mặt mày sạch sẽ non nớt, thế nhưng trong mắt đều là địch ý cùng cảnh giác đối với hắn, tựa như một con thú con đang rụt đầu thủ thế đề phòng.

Sau khi hạ nhân lục đục lui xuống, trong phòng chỉ còn lại Ninh Vũ cùng Tống Ngôn Khê, yên tĩnh đến mức hầu như có thể nghe thấy tiếng tim đập.

"Lại đây, đến giờ đi ngủ rồi."

Tống Ngôn Khê nghe vậy liền tựa như một con mèo xù lông, cảnh giác quan sát Ninh Vũ, thấy Ninh Vũ ngồi yên trên ghế không động đậy, y mới men theo góc tường từ từ đến bên giường, đời trước Ninh Vũ cũng không qua đêm trong phòng y, mà là đi tìm Viên Trí Chi.

Hiện tại hắn sẽ rời khỏi đúng không? Y cũng sẽ không ngu ngốc ngồi chờ cả đêm không ngủ như đời trước nữa. Y muốn nằm xuống giường ngủ một giấc thật sự thoải mái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!