Edit: Arisassan
Cha yên tâm đi.
Ninh cha không nhịn được cười:
"Được rồi, ta đùa thôi, đừng tưởng là thật chứ, hài tử đâu phải muốn là có liền được. Ngươi cùng Ngôn Khê sống thật tốt, không sầu đau là ta đã cám ơn trời đất rồi. Nhắc mới nhớ, sau khi thành thân xong ngươi chưa từng ra ngoài gây sự lần nào, đúng là khiến cha phải nhìn với cặp mắt khác xưa."
Ninh Vũ không phục:
"Chẳng lẽ ta hư đến vậy sao?"
"Vốn ta chỉ mong ước vẩn vơ rằng sau khi thành thân, ngươi sẽ yên phận hơn một chút, thành thân xong sẽ có trách nhiệm hơn. Không ngờ nha không ngờ nha, Vũ nhi thế mà thật sự chịu nghiêm túc đọc sách viết chữ. Liễu phu tử còn khen ngươi trước mặt ta với phụ thân ngươi."
Thật ư? Ninh Vũ không tin:
"Lần nào phu tử gặp ta cũng đều nghiêm mặt răn dạy hết đó."
"Ừ, Liễu phu tử sợ ngươi kiêu ngạo thái quá thôi."
"Đúng rồi, lúc đến Tống phủ nhớ phải thành thật một chút, đừng tuỳ hứng giống như ở nhà, cẩn thận một chút đừng để ảnh hưởng đến vị thiếu chủ quân kia."
"Cha yên tâm đi, ta cũng không phải tiểu hài tử."
Ninh Vũ kéo tay cha lại:
"Cha, ngươi thấy giày ta mang đẹp không?"
Ninh cha cố gắng nén ý cười bên mép lại, nhìn bộ dáng đắc ý vạn phần của Ninh Vũ, cũng phụ hoạ nói theo:
"Đẹp lắm đẹp lắm, kỹ thuật thêu trên mặt giày này vô cùng tinh xảo, kiểu dáng cũng vô cùng mới mẻ độc đáo. Mang trên chân Vũ nhi càng đẹp mắt hơn."
"Ai, bình thường thôi mà, đâu có đẹp đến vậy."
Ninh cha thấy Ninh Vũ chiếm được tiện nghi còn giả lả ra vẻ, cố ý đùa hắn: "Vũ nhi trông thấy bộ y phục Ngôn Khê may cho ta chưa, ta thấy mình mặc vào đẹp lắm luôn đó.
Ta còn nói với Ngôn Khê rằng, cần gì phải tự may y phục chi vậy, phủ chúng ta có người chuyên phụ trách may y phục rồi, đừng tự làm mỏi mắt mình chứ, nhưng đứa nhỏ kia lại không nghe, nhất quyết muốn tự tay làm.
"Biểu tình vui vẻ đắc ý trên mặt Ninh Vũ lập tức cứng lại, hắn cố gắng che giấu vẻ thất vọng trên mặt đi:"Không sao đâu, cha, đó cũng là một phần hiếu tâm của Tống Ngôn Khê mà, khi rảnh y mới làm, không hại mắt lắm đâu.Ngôn Khê tới rồi kìa, lát nữa các ngươi lấy xe ngựa đi đi.
"Tống Ngôn Khê thật sự không thể đợi được nữa, chuẩn bị xong mọi thứ liền kéo Ninh Vũ nhanh chóng đi đến Tống phủ. Tạm biệt Ninh cha xong, dọc đường Ninh Vũ vô cùng mất hứng mà chất vấn Tống Ngôn Khê:"Tống Ngôn Khê, hoá ra y phục ngươi làm mấy ngày trước không phải để cho ta à?
"Uổng công hắn thừa dịp Tống Ngôn Khê đi vắng, lén lén lút lút ướm thử lên người mình, còn cảm thấy nó hơi nhỏ, sau đó thì liên tục ngồi bên cạnh ra ám chỉ cho Tống Ngôn Khê, rằng bộ y phục kia nhỏ quá, không vừa người. Hoá ra tất cả đều là hắn tự mình đa tình."Sao vậy? Nhìn vải màu tím nhạt là biết y phục của tiểu ca nhi rồi. Có gì không đúng sao? Cha không thích màu tím à?Không, cha rất thích.
"Hắn không thích, rất rất không thích. Hai người vừa đến trước cửa, quản gia đã đứng chờ sẵn ở chỗ đó rồi:"Biết tiểu công tử sẽ về, cho nên chủ quân đã dặn lão nô ra đứng đây để nghênh tiếp Ninh thiếu gia cùng tiểu công tử."
Ninh Vũ cùng Tống Ngôn Khê một đường đi đến nhà chính, bên trong có mấy người đang ngồi, Tống Ngôn Hạo cũng ở đó, khuôn mặt ngăm đen thô kệch ửng đỏ cả lên, thần sắc tràn đầy vui mừng.
Ninh Vũ yên tĩnh ngồi đó làm vật trang trí, nghe người khác líu ra líu ríu trò chuyện.
Ninh Vũ lâu lâu lại nhìn vào bụng của Tống thiếu chủ quân một cái, vẫn bình thường không thể nhìn ra gì được, chẳng khác gì so với một cái bụng bình thường, không thể tưởng tượng được bên trong cư nhiên đang mang một tiểu bảo bảo, thật kỳ diệu quá đi.
Vẻ kinh ngạc trên mặt Ninh Vũ quá rõ ràng, khiến Tống Ngôn Khê phải trừng mắt nhìn hắn vài lần, thế nhưng Ninh Vũ chỉ một lòng nhìn chằm chằm vào bụng của Tống thiếu chủ quân, không nhìn thấy ánh mắt của Tống Ngôn Khê, khiến cho Tống Ngôn Khê giận đến mức giẫm mạnh vào chân Ninh Vũ.
Thừa dịp không ai chú ý, Tống Ngôn Khê nhanh chóng kéo Ninh Vũ vào trong một góc nhỏ, tức giận nói:
"Ngươi nhìn cái gì vậy, có gì để xem đâu chứ?"
Ninh Vũ khoa tay múa chân trước bụng mình, thán phục nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!