Chương 28: (Vô Đề)

Edit: Arisassan

"Tự ngươi nói chỉ có một phu lang là ta thôi đó, nếu sau này ngươi muốn nạp thị lang thì ngươi, ngươi làm chó con nha." Ta không giống ngươi, dù sao tiền bạc hiện tại đều nằm trong tay y, không cho Ninh Vũ xài một đồng nào.

Đợi đến khi y có bảo bảo, Ninh Vũ sẽ trở nên vô dụng, Ninh Vũ muốn làm gì cũng không liên quan tới y nữa, muốn dây dưa với ai thì dây dưa đi.

Nếu Ninh Vũ khiến cho Ninh phủ hoàn toàn bại lụi, y sẽ lén lút dẫn hài tử đi đến một nơi xa xôi thanh tịnh sống một mình.

"Ta không phải là chó con. Tống Ngôn Khê, ngươi còn khóc nữa không?" Hắn đã bảo là sẽ đòi lại gấp ba mà, còn thiếu một lần.

"Tống Ngôn Khê, ta hôn ngươi nhiều lần như vậy rồi, ngươi cũng phải hôn lại ta đi chứ."

Tống Ngôn Khê nhắm mắt lại giả vờ như chưa nghe thấy gì, Ninh Vũ liền đứng im không nhúc nhích, mở miệng kiếm chuyện:

"Ngươi không hôn thì ta sẽ không động nữa đâu."

Tống Ngôn Khê thấy hắn dừng lại giữa chừng, liền run rẩy nói:

"Ngươi, ngươi mau động đi chứ."

"Ngươi hôn ta thì ta sẽ động, động thật nhanh thật mạnh luôn."

Thanh âm trầm thấp của Ninh Vũ như ác ma tràn đầy mê hoặc, khiến cho Tống Ngôn Khê suýt khóc, giơ tay lên ôm cổ Ninh Vũ, đưa miệng đến gần, thè lưỡi ra vụng về hôn Ninh Vũ, run run rẩy rẩy lấy lòng tên xấu xa nào đó.

"Ngôn Khê, ngươi ngoan thật nha, giỏi quá."

Thần trí của Tống Ngôn Khê tựa như thân thể của y hiện tại vậy, loạng chà loạng choạng, hai tiếng Ngôn Khê kia ảo ảo thực thực vang lên bên tai y.

Tay Tống Ngôn Khê thoăn thoắt làm giày, tâm tư thì không tự chủ lại bay xa, dù cố gắng cỡ nào cũng không nhớ được hai tiếng Ngôn Khê kia là thật hay chỉ do y tưởng tượng.

"Tống Ngôn Khê, sao ngươi nhìn ta hoài vậy?"

Tay Ninh Vũ thì cầm sách, đang sao chép lại.

Tự mình xoắn xuýt thôi thì cũng vô ích, cho nên Tống Ngôn Khê trực tiếp hỏi:

"Tối hôm qua ngươi có gọi ta là Ngôn Khê không?"

Ninh Vũ nghiêm mặt:

"Không có, ngươi nghe nhầm rồi."

Tống Ngôn Khê bất ngờ tiêu sái đến đứng trước Ninh Vũ, mặt Ninh Vũ hiện đang vô cùng mất tự nhiên, còn có thêm hai tầng đỏ ửng khả nghi nữa, có cảm giác như giấu đầu hở đuôi.

"Ngươi đang xấu hổ phải không?"

Ai ngờ Ninh Vũ tựa như bị chọt trúng tâm tư của mình, suýt nữa đã bùng nổ:

"Ngươi mới xấu hổ ấy, ta là một đại nam nhân chứ không phải là tiểu ca nhi, mới không cảm thấy xấu hổ."

Tống Ngôn Khê như vừa phát hiện ra một bí mật gì đó, ra vẻ hiểu rõ mà nở nụ cười:

"Ninh Vũ ngươi còn đỏ mặt nữa kìa, nghĩa là ngươi đang xấu hổ nha."

Trông thấy dáng vẻ quẫn bách của Ninh Vũ, tâm tình của Tống Ngôn Khê mới tốt hơn, từ trước đến nay lúc nào y cũng bị Ninh Vũ đùa giỡn chọc ghẹo, hiện tại rốt cuộc cũng bắt được thóp của Ninh Vũ rồi.

"Ta nhớ rồi, lần trước ngươi còn mượn cớ đang đọc sách để gọi ta là Ngôn Khê, kỳ thật ngươi chỉ muốn gọi ta thôi đúng không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!