Edit: Arisassan
Do bọn họ cách tửu lâu không xa, nên Ninh Vũ quyết định cùng Tống Ngôn Khê đi bộ đến đó, trên đường đi vô tình trông thấy cửa hàng trang sức liền kéo Tống Ngôn Khê vào.
Ninh Vũ chọn một cây trâm ngọc, phía trên có đính một đoá hoa đào được chạm khắc rất tinh xảo, chất ngọc óng ánh long lanh, vô cùng tao nhã. Sau đó hắn còn trông thấy một khối ngọc bội, cảm thấy khối ngọc bội đó rất hợp với Tống Ngôn Khê liền vung tiền ra mua ngay.
Đương nhiên, hắn cũng không quên ký giấy để cha hắn trả tiền giùm.
Chưởng quỹ đứng bên cạnh cười đến thấy răng không thấy mắt, Ninh Vũ thật sự là một khách hàng lớn mà, vụ buôn bán hôm nay bằng thu nhập cả một tháng của bọn họ đó.
"Hừ, đúng là oan gia ngõ hẹp, đi đâu cũng gặp ngươi."
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, cảm xúc hỗn loạn vì hành động không theo lẽ thường của Ninh Vũ trong lòng Tống Ngôn Khê thoáng chốc nguội xuống. Cố gắng giảm bớt độ tồn tại của mình mà đứng sang một bên, lẳng lặng nhìn những chuyện sắp xảy ra.
Ninh Vũ chỉ liếc mắt một cái, liền đặt ánh mắt trở lại trên người Tống Ngôn Khê. Thật xấu xí! Cả tóc thôi cũng không sánh bằng Tống Ngôn Khê; rối như tơ vò, khô vàng héo úa.
Đâu như Tống Ngôn Khê, bóng loáng đen mượt, lúc xoã tung trên giường tựa như mực nhuộm trên gấm vóc, chưa kể bên trên còn toả ra mùi thơm thanh nhã nhẹ nhàng.
Tống Ngôn Khê bị Ninh Vũ nhìn đến kinh hoảng cả lên, chỉ cần có Viên Trí Chi ngay bên cạnh, Ninh Vũ sẽ không bao giờ đem lực chú ý đặt trên người y.
Ninh Vũ cầm một sợi dây buộc tóc lên, cảm thấy cái này cũng rất hợp với Tống Ngôn Khê, liền ướm thử lên đầu y vài cái, quả nhiên vô cùng hợp, liền vung tay mua hết vào.
Tống Ngôn Khê nhìn Viên Trí Chi hơi lúng túng đứng đó, Viên Trí Chi bị Ninh Vũ bơ hoàn toàn, mặt đỏ rần cả lên. Cũng không biết là do xấu hổ hay tức giận.
Ninh Vũ cầm tay Tống Ngôn Khê, chuẩn bị rời đi đến tửu lâu ăn cơm.
Sau đó bị Viên Trí Chi chặn đường.
Ninh Vũ cau mày, ngữ khí vô cùng thiếu kiên nhẫn, không khách khí chút nào: Tránh ra.
Viên Trí Chi chống nạnh, giương cổ căm tức nhìn Ninh Vũ:
"Lần trước ngươi có hơi quá đáng đó, mau xin lỗi ta đi."
Thần sắc của Ninh Vũ cực kỳ nghiêm túc:
"Ngươi đừng phung phí sức lực tâm tư để câu dẫn ta, nghĩ ra trăm phương ngàn kế để xuất hiện trước mắt ta, nhằm thu hút lực chú ý của ta nữa. Ta chỉ cần một mình Tống Ngôn Khê thôi, ngươi nhanh chóng bỏ ý định đó đi."
Biểu tình của Viên Trí Chi vô cùng kinh ngạc, thần sắc có vẻ như đang tức đến nổ phổi, á khẩu không thể trả lời được.
Trên đường đi đến tửu lâu, Tống Ngôn Khê vẫn không nhịn được lén lút nhìn Ninh Vũ một vài lần, trong lòng cực kỳ nghi hoặc. Đương nhiên, có vết xe đổ phía trước, y cũng không tin vào mấy lời như chỉ cần một mình y của Ninh Vũ. Ninh Vũ có tới mấy người yêu lận mà, chưa kể bọn họ đều là chân ái của hắn.
Ninh Vũ cùng Tống Ngôn Khê đi lên nhã gian riêng trên lầu, lúc đang chờ đồ ăn được bưng tới, Ninh Vũ liền nhìn Tống Ngôn Khê:
"Tống Ngôn Khê, ngươi là chính quân của ta."
Tống Ngôn Khê bị ánh mắt nghiêm túc của Ninh Vũ nhìn đến hoảng hốt: Thì sao?
"Cho nên, lúc có người muốn câu dẫn ta, ngươi thân là chính quân phải hành xử đúng theo trách nhiệm của mình, ngăn trở hết những người có ý đồ câu dẫn ta."
"Trách nhiệm của chính quân? Không phải là rộng lượng hiền thục, quản lý hậu viện của phu quân thật tốt, hoà thuận hữu ái với các thị lang, cùng bọn họ hầu hạ phu quân thật chu đáo sao?"
Tống Ngôn Khê nói xong liền bị Ninh Vũ nhìn đến cực kỳ khó chịu.
"Tống Ngôn Khê, ngươi đúng là một tiểu ca nhi kỳ lạ mà. Tại sao lại có thể nghĩ như vậy chứ?"
Tống Ngôn Khê hừ lạnh một tiếng: Không đúng chỗ nào? Ngươi đời trước cũng làm như vậy, người khác cũng từng khuyên y như thế.
"Ta là phu quân của ngươi, tất nhiên sẽ không thể nhìn người khác đụng tới ngươi, ta đảm bảo sẽ bảo vệ ngươi thật tốt, cũng không cho phép ngươi dây dưa với nam nhân khác dù chỉ một chút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!