Ta cố ý đi đến chỗ vắng người. Vệ Hà từ chỗ hòn non bộ đi ra, còn chưa đợi ta mở miệng, hắn đã vội vàng hành lễ:
"Công chúa, tại hạ xin tạ lỗi."
"Hôm đó là tại hạ lỗ mãng, đã mạo phạm công chúa."
"Tất cả đều là lỗi của tại hạ, mong công chúa thứ lỗi."
"Hôm nay bất đắc dĩ phải chặn đường công chúa, thực sự là có chuyện quan trọng muốn nói, chỉ là... chỉ là tại hạ không biết phải nói thế nào mới có thể khiến Điện hạ tin tưởng."
Ồ, chơi trò lạt mềm buộc chặt đây mà.
Ta mở to mắt, thuận theo lời hắn hỏi:
"Chuyện gì? Ngươi cứ nói đừng ngại."
Hắn ấp úng, ra vẻ đầy tâm sự.
[Phải nói với công chúa thế nào rằng, Đoan Vương đã chôn tiểu nhân để nguyền rủa Thái tử điện hạ đây?]
[Nếu nói ra, công chúa có cho rằng ta đang cố tình chia rẽ ly gián không?]
[Nhưng nếu không nói, lương tâm ta cắn rứt không yên.]
[Chỉ mong công chúa có thể tin tưởng ta, đừng phụ lòng tốt của ta.]
Như thể lấy hết can đảm, hắn trịnh trọng nói:
"Điện hạ, tại hạ vô tình biết được một bí mật."
"Trong phủ Đoan Vương điện hạ hình như có đồ vật phạm cấm."
"Tại hạ không có cách nào liên lạc với Thái tử điện hạ, chỉ có thể nhờ công chúa chuyển lời, mong công chúa nhất định phải tin tưởng tại hạ."
Hắn cúi đầu thật sâu, trông vô cùng thành khẩn.
Trong giấc mơ, cũng có một màn như vậy. Vệ Hà dẫn dụ ta đi điều tra Đoan Vương. Ta đi điều tra, quả nhiên đúng như vậy. Nhưng khi dẫn người đến bắt giữ, chứng cứ lại biến mất. Cuối cùng, ta tức giận vì mình đã đánh rắn động cỏ, phụ hoàng cho rằng ta vu oan Đoan Vương, nổi trận lôi đình.
Thái tử ca ca liều mạng cầu xin cho ta. Đoan Vương thì như thể bị oan ức lắm, trước mặt phụ hoàng lại được lòng không ít. Hai người bọn họ quả thật đã bày ra một vở kịch hay.
Ta nhìn hắn thật sâu, nói:
"Vệ nhị công tử, ngươi lại gần đây một chút."
"Bản cung còn một số chi tiết muốn hỏi rõ."
Hắn mỉm cười tiến lên.
Ta nhấc chân, nhanh như chớp đá hắn xuống nước.
Tiếng ùm vang lên, làm cả đàn chim nước hoảng sợ bay tán loạn, cũng thu hút sự chú ý của không ít người.
Vệ Hà biết bơi, hắn chật vật bơi vào bờ.
Ta sai người lấy một cây sào dài, đánh hắn xuống nước. Đáng lẽ nên để thị vệ xuống ấn đầu hắn, dìm hắn xuống nước mới phải. Nhưng trời lạnh quá, không nên để đám thị vệ trung thành của ta bị lạnh. Thôi thì cứ tha cho hắn vậy.
Mọi người kinh ngạc chạy đến, Quảng Bình hầu phu nhân cũng hoảng hốt, bà ta lên tiếng nói lớn:
"Vĩnh Khang công chúa, người làm vậy là có ý gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!