Chương 2: (Vô Đề)

Hiện tại, ta đương nhiên phải đi xem thử nữ tử thanh lâu đó trông như thế nào.

Lần đầu tiên gặp mặt, muốn mở mang tầm mắt.

Ta giả nam trang, ăn mặc như một công tử tuấn tú, ung dung bước ra ngoài.

Mọi người đi theo.

Ta dừng lại, liếc nhìn Tuyết Linh.

Sương Vi bên cạnh lập tức nói:

"Cứ quỳ đấy đi, tục ngữ nói, quân nhục thần tử, tận mắt nhìn thấy chủ tử bị làm nhục, còn có thể cầu xin cho tên háo sắc kia, thật không biết ngươi nghĩ như thế nào, hãy tự kiểm điểm lại xem chủ tử của mình là ai."

Nói hay lắm.

Ta luôn thích sự dịu dàng của Tuyết Linh, ghét sự ồn ào của Sương Vi.

Nhưng phải nói rằng, lúc này những lời Sương Vi nói, thật sự khiến ta thấy sảng khoái.

Tuyết Linh đỏ hoe mắt, nước mắt từng giọt rơi xuống đất.

Trước kia ta rất không đành lòng nhìn nàng ta chịu khổ.

Nhưng bây giờ...

"Đừng khóc nữa, trông xấu lắm."

Tuyết Linh giật mình, nước mắt ngừng rơi.

Ta mỉm cười nhẹ, ngẩng cao đầu bước đi.

Ta muốn đi mở mang kiến thức!

Đến Tây sương phòng, ta vừa đẩy cửa bước vào.

Một cô nương liền nhào tới, ôm chặt lấy ta.

"Công tử, xin ngài cứu tiểu nữ, ta bị người ta hạ thuốc, xin ngài cứu ta, ta cả đời này sẽ ghi nhớ ân đức của ngài."

Miệng thì nói vậy, tay lại bắt đầu cởi quần áo của ta.

Ta một tay ấn tay nàng ta lại, tay kia khua về phía sau, lập tức có hai thị vệ bước vào.

Ta cười nói:

"Hai người chơi có gì vui? Chúng ta cùng chơi chung đi."

3

Ánh mắt mơ màng của cô nương lập tức tỉnh táo. Nàng ta đẩy ta ra.

"Ngươi bị điên à, nói tốt lắm không phải như vậy."

"Không phải nói chỉ là giả vờ thôi sao!"

"Nếu ngươi nuốt lời ta sẽ đi đấy."

Ta lộ ra vẻ mặt dữ tợn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!