Ta là nữ nhi duy nhất của Khương gia, vì vậy phụ thân ta luôn nuôi dưỡng ta như người thừa kế của ông.
Ta đã dùi mài kinh sử, sách luận, sở dĩ ta vẫn đến học đường hàng ngày chỉ là để đi cùng Thôi Ninh Viễn.
Thực tế là hắn chưa bao giờ chấp nhận sự ưu ái của ta.
Sau khi nhận được lệnh của ta, lính canh hành động nhanh chóng. Đến ngày thứ ba, họ lạnh nhạt mời huynh muội Thôi Ninh Viễn ra ngoài.
Đó là một ngày nắng hiếm hoi khi họ rời đi, ta mặc áo khoác và váy đứng ở cửa, nhìn với vẻ mặt bình tĩnh.
Thôi Ninh Viễn bước ra khỏi cửa, nhưng đột nhiên dừng lại và quay lại nhìn ta.
Khương Địch.
Hắn hiếm khi gọi ta bằng tên, giọng nói lạnh lùng và sắc bén như một thanh kiếm.
"Hôm nay bị sỉ nhục, cùng với sự nhẫn nhục trong ba năm qua, về sau ta cũng sẽ báo đáp ngươi bằng cách tương tự."
Ta mở miệng, chưa kịp nói thì một giọng nói quen thuộc chợt vang lên từ phía sau, vẻ mặt vui mừng:
"Ồ, đây là lần đầu tiên ta thấy một người không biết xấu hổ như vậy đấy, đưa muội muội của đến nhà người khác ăn nhờ ở đậu suốt ba năm, không trả ân tình cho người ta thì thôi đi lại còn coi bản thân bị sỉ nhục—-"
Khi ánh mắt ta di chuyển, ta nhìn thấy Hạ Văn Thu, người mặc bộ quần áo đi săn màu đỏ, dừng lại trước cửa với phong thái ung dung.
Sắc mặt Thôi Ninh Viễn đột nhiên trở nên khó coi.
Hạ Văn Thu nói tiếp:
"Nếu ta là ngươi, có cốt khí như vậy, chẳng phải ta sẽ lập tức nôn ra hết những gì ta đã ăn suốt ba năm qua sao?"
Cuối cùng, Thôi Ninh Viễn ôm Thôi Ninh Chi rời đi mà không quay đầu lại.
Ta hơi ngẩng mặt lên nhìn Hạ Văn Thu ngồi đứng trên yên ngựa:
"Sao ngươi lại ở đây?"
"Ta đi tuần tra ngang qua đây nên ghé qua nhìn xem."
Ta hơi ngẩn ra một lúc, và rồi ta nhận ra rằng hắn đang đeo một thanh kiếm độc nhất của Đội cận vệ Hoàng gia thủ đô.
Không biết có phải để ý thấy ta đang nhìn mình hay không, Hạ Văn Thu chợt thẳng lưng lên.
Ánh mắt ta dừng lại trên mặt hắn, chợt nói:
"Sao trên mặt ngươi lại có vết thương?"
"À thì... Ta chợt nhớ ra phía Đông Tam Phương vẫn còn có nhiệm vụ tuần tra đường phố, ta đi trước đây."
Hạ Văn Thu thay đổi sắc mặt, hoảng sợ nói xong rồi quay người thúc ngựa rời đi.
Thiết Mộc Lan
Ta không khỏi thắc mắc nên đã thản nhiên hỏi phụ thân trong bữa tối.
Không ngờ ông lại nói chuyện với ta một cách rất hứng thú:
"Ngài ấy là tiểu tử Hạ gia, sau khi về nhà hai ngày trước, Lão Hạ nói rằng ngài ấy muốn đến nhà người nào đó ở rể.
Tính tình Lão Hạ vốn hung bạo, bèn cầm vũ khí lên dọa một chút, còn nói ngài ấy đến học đường để học toàn những thứ thối nát của những học giả đó, nên đã tìm được một công việc và giao ngài ấy vào Đội cận vệ của kinh thành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!