Hắn ngồi trên ngựa và nhìn xuống ta.
Hành động này lẽ ra phải rất ấn tượng nhưng những gì hắn nói lại hoàn toàn ngược lại:
"Nếu ta không còn là con trai hợp pháp duy nhất của Hạ gia, ta có thể gả cho Khương gia các ngươi đúng không?"
...
Ỷ Nguyệt, người đang đỡ ta, loạng choạng nhìn lại, Hạ Văn Thu đã dần dần rời xa trong cơn bão tuyết.
Ta im lặng nhìn bóng lưng hắn cho đến khi Ỷ Nguyệt thận trọng nói:
"Tiểu thư, tuyết lại rơi dày rồi, bên ngoài lạnh lắm, tốt nhất là chúng ta nhanh vào nhà thôi."
Có hai chiếc lồng than được đặt trong phòng chính, tạo ra bầu không khí ấm áp.
Ta dáo dác nhìn quanh, không thấy Thôi Ninh Viễn và Thôi Ninh Chi đâu cả.
"Ăn trưa xong Chi tiểu thư đi ra ngoài ngay, nói đi tìm người nào đó. Còn Thôi tiên sinh còn ở Tây Tam Phường, giúp viết đơn thuốc và lấy thuốc."
Ta gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Sau khi do dự một lúc, ta đến gặp phụ mẫu và nói với họ về việc hủy hôn ước.
Mẫu thân ta xác nhận ta không hề giận dữ hay đùa giỡn, bà thở phào nhẹ nhõm:
"Cuối cùng thì con cũng suy nghĩ kỹ và bình tĩnh lại rồi. Thôi Ninh Viễn đó là người có tham vọng lớn, không phải là người tốt."
Ta liếc nhìn biểu cảm trên mặt mẫu thân và phụ thân, chợt nhận ra điều gì đó:
"Hai người luôn không ưa hắn ạ?"
Phụ thân thở dài:
"Người này tâm tư sâu xa, giỏi lén lút, lợi dụng danh tiếng của con để vào học đường ở kinh thành, rồi kết giao với Thất hoàng tử, nếu sau này hắn thật sự gả cho con, Khương gia chúng ta sẽ chắc chắn sẽ bị buộc phải gắn liền với danh hiệu Thái tử."
Ta đông cứng tại chỗ.
Như vậy, chẳng lẽ Thôi Ninh Viễn có cống hiến to lớn cho Thất hoàng tử trong cuộc tranh giành ngai vàng nên sau này mới có thể thăng quan tiến chức?
Sau khi rời khỏi thư phòng, ta thắt chặt áo choàng rồi quay trở lại.
Ta mở miệng định nói, nhưng không hiểu sao ta nhớ lại câu chuyện của Hạ Văn Thu trên đường rời kinh thành.
……Tiểu thư?
Ỷ Nguyệt lại gọi, ta định thần lại:
"Bữa tối... ta muốn ăn một chén thịt dê hầm."
Mãi đến tối Thôi Ninh Viễn mới đưa Thôi Ninh Chi về phủ.
Cả hai đều nở nụ cười trên môi và dường như đang có tâm trạng rất tốt.
Ta ngồi trong phòng chính lặng lẽ chờ đợi, Thôi Ninh Viễn nhìn thấy ta, mỉm cười, khi hắn toan rời đi, ta gọi hắn lại:
"Giải trừ hôn ước đi."
Hắn đột nhiên quay phắt lại và nhìn ta với vẻ khó tin: Nàng nói gì vậy?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!