Trong lúc ta còn đang phân tâm suy nghĩ thì Thôi Ninh Viễn đã nói xong.
Chờ một lúc lâu chưa thấy ta có động thái gì, hắn lo lắng hỏi:
"Không biết Khương tiểu thư có thể đồng ý giúp ta việc này không?"
Trong hơn ba năm chung sống với nhau, hắn chưa bao giờ nói chuyện tử tế với ta như vậy.
Và lần đầu tiên này thế mà là vì tương lai của một người phụ nữ khác.
Ta nhất thời không biết nên cười hay nên buồn, đành bình tĩnh nói lại:
"Một suất học ở học đường này rất đắt đỏ. Nếu ngươi muốn cho cô ta đi học thì hãy nhường lại vị trí của ngươi đi. Ta sẽ giúp ngươi báo lại với phu tử."
Thôi Ninh Viễn đột nhiên sững sờ tại chỗ: …Vậy thì thôi vậy.
Nói xong hắn quay người vội vã rời đi mà không đợi ta nói thêm điều gì nữa.
Như thể hắn rất sợ ta sẽ ngay lập tức mà đổi chỗ của hắn để cho Đường Lộ đi học luôn vậy.
Ta im lặng nhìn bóng lưng của hắn thì nghe thấy một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu:
"Ngươi còn si mê hắn được sao? Nhưng mà thật đáng tiếc. Hắn là một người rất có dã tâm. Tâm tư vốn dĩ cũng không hề quan tâm đến ngươi một chút nào. Hắn chỉ muốn trở thành phượng hoàng mà bay lên trời cao thôi."
"Ngươi không sợ hắn sẽ lợi dụng ngươi để từng bước tranh giành quyền lực rồi nuốt chửng tài sản của nhà ngươi sao?"
Nắng mùa đông không chói chang, mà ấm áp chiếu lên những cành cây đan vào nhau.
Hạ Văn Thu nằm trên cành cây dày nhất, nghiêng đầu sang một bên, cắn những ngọn cỏ và mỉm cười nhìn ta.
Khi ánh mắt chúng ta chạm nhau, hắn sững sờ trong giây lát, bay từ trên cây xuống và đáp xuống trước mặt ta nhẹ như một chiếc lông vũ.
Rồi một bàn tay xinh đẹp vẫy vẫy trước mắt ta:
"Có chuyện gì vậy? Buồn đến mức không nói được? Không phải vậy chứ. Ta cũng không nghĩ hắn đẹp trai đến thế. Cứ nhất định phải là hắn mới được à?"
Giọng điệu của hắn nghe như thể hận không thể rèn sắt thành thép vậy.
Ta lắc đầu, bình tĩnh nói:
"Thật ra sau khi ta c.h.ế.t, ta chỉ cần một hài nhi để kế thừa sản nghiệp của Khương gia. Nếu hắn không thích hợp, sao ngươi không cân nhắc thử xem?"
4
Lời còn chưa dứt, Hạ Văn Thu ở trước mặt đã mở to hai mắt, trong nháy mắt từ tai đến cổ đều đỏ bừng.
"Ngươi, ngươi, ngươi..." Hắn đỏ mặt, do dự hồi lâu mới thốt ra được hai chữ,
"Không phải ngươi là một tiểu thư lạnh lùng sao? Sao ngươi có thể mở miệng trêu chọc ta? Lời này không phù hợp với tính cách của ngươi!"
Lạnh lùng?
Dù chỉ hiểu được một nửa những gì hắn nói nhưng ta cũng nhạy bén nắm bắt được hai chữ này và khẽ cau mày.
Hạ Văn Thu nói rằng ta có tính cách lạnh lùng, đó là sự thật.
Ngay từ khi còn nhỏ, ta đã biết rằng bản thân rất yếu đuối và vận mệnh của ta rất ngắn ngủi.
Vì vậy ta đã cố gắng giữ thái độ thờ ơ nhất có thể với mọi người xung quanh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!