Không. Hắn bình tĩnh lại, quấn chặt áo choàng hơn,
"Chỉ là thân thể tiểu thư vốn yếu đuối, không dám khiến nàng phải bận tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy."
Ta bỗng cảm thấy trong lòng đau nhói, sắc mặt tái nhợt nhưng không nói nên lời.
Có vẻ như, trong ba năm dù ta có đối xử với hắn tốt như thế nào đi chăng nữa, hắn vẫn luôn mãi nhớ đến giao dịch đầu tiên và coi đó là một nỗi ô nhục lớn.
Dù ta vốn là người thẳng tính, có gì cũng sẽ nói hết ra nhưng vẫn cố gắng muốn thể hiện tình cảm của mình cho hắn thấy.
Nhưng Thôi Ninh Viễn vẫn luôn quay lưng một cách lạnh lùng và gạt bỏ nó đi.
Sau khi đến học đường, giữa tiếng hò reo của mọi người thì phu tử cũng đến.
Phu tử dẫn theo một thiếu niên mới đến trường.
"Ta tên là Hạ Văn Thu." Thiếu niên giơ tay lên và vẫy tay nhiệt tình với nụ cười rạng rỡ,
"Bạn học ngồi phía bên này, chào nhé!"
Không biết có phải do ta tưởng tượng hay không, nhưng ánh mắt hắn nhanh chóng lướt qua mọi người, nhưng có nán lại nhìn ta một lúc đầy ẩn ý.
Người này... có hơi kỳ lạ.
Ta nhìn vào mắt hắn với một nụ cười nhẹ, không hiểu sao ta cảm thấy có hơi choáng váng.
Sửng sốt một lúc, ta chợt nhận ra sự hớ hênh của mình. Sau khi thu ánh mắt lại, ta nhanh chóng nhận ra ánh mắt lạnh lùng bên cạnh.
Đó là Thôi Ninh Viễn.
"Hạ Văn Thu là công tử của vợ cả Hạ gia, không phải như ta, một kẻ hèn mọn mà Khương tiểu thư có thể dễ dàng sỉ nhục."
Sau giờ học, lần đầu tiên hắn chủ động tìm đến ta để về cùng, nhưng được một lúc thì đột nhiên nói ra câu đó.
Ta sửng sốt một chút, hỏi lại:
"Ngươi quan tâm đến chuyện này sao?"
Sắc mặt Thôi Ninh Viễn tối sầm, lần đầu tiên gọi tên ta:
"Khương Địch, là nàng tự mình đa tình rồi."
"Đừng lo lắng, vì ta và nàng đã đính hôn nên ta sẽ không để mắt đến ai nữa cả, huống chi Hạ Văn Thu này trông rất kỳ quái-"
Ta chưa kịp nói xong thì một tiếng cười chế nhạo đột nhiên vang lên từ phía sau.
Khi quay lại, ta bất ngờ khi thấy đó là Hạ Văn Thu.
Hắn ngậm một cọng cỏ trong miệng, tỏ ra lười biếng nhưng lại trừng mắt nhìn ta một cách dữ tợn:
"Không nên nói xấu sau lưng người khác. Lẽ nào bạn học Khương Địch không hiểu đạo lý này sao?"
Thiết Mộc Lan
Ta hiểu chứ. Ta lại nói,
"Sao ta có thể nói chuyện xấu sau lưng ngươi cơ chứ? Không phải ta đã nói trước mặt ngươi rồi sao?"
Những lời này dường như không thể bác bỏ được, cuối cùng hắn không còn cách nào khác ngoài trừng mắt nhìn ta thêm vài lần nữa và giận dữ nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!