Nói xong hắn quay người bước một bước, nhưng vẫn không có bước tiếp theo.
Bởi vì ta nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo hắn từ phía sau.
"Ở lại đây đêm nay đi."
Hạ Văn Thu lên tiếng, giọng run run:
"Nàng... Nàng có biết nàng đang nói cái gì không, Khương Địch?"
Ta không trả lời mà chỉ đẩy nhẹ hắn một cái.
Hạ Văn Thu rõ ràng rất oai phong, dám đối đầu với Thất hoàng tử trong triều đình, lại cứ thế lùi lại hai bước, suýt chút nữa ngã xuống ghế mềm.
"Ngày đó chàng tới cứu thiếp, thiếp không trong sạch..."
Ta biết!
Hắn nghiến răng nghiến lợi, như đang kìm nén điều gì đó, nhưng giọng điệu lại lanh lảnh như huýt sáo,
"Mặc kệ có hay không, thật hay giả, ta đều không quan tâm."
Hạ Văn Thu.
Ta thấp giọng nói:
"Ngay từ đầu thiếp đã nói rồi, thiếp và Khương gia đều cần một hài nhi."
Im lặng một lúc.
Hắn thở ra một hơi nặng nề, cuối cùng xoay người, cúi đầu nhận được một nụ hôn ấm áp và tỉ mỉ.
"Nếu như nàng đột nhiên không muốn nữa, nàng có thể ngăn cản ta."
Lớp vải mềm che vai ta bị nhấc lên và có thứ gì đó nóng hơn thay vào đó.
Bầu không khí trong phòng rất mơ hồ, Hạ Văn Thu ôm eo ta, hơi ngẩng đầu lên và đặt đầu ngón tay lên hai bên eo ta, như thể đang phác họa đường cong.
Quá gầy. Hắn nhẹ giọng lẩm bẩm,
"Còn phải tiếp tục tẩm bổ."
Khi ta thức dậy vào ngày hôm sau, bên ngoài trời đang mưa rất to, chốc sau mới tạnh.
Hạ Văn Thu ngồi ở bàn, nghịch nghịch chiếc hộp gỗ, ánh mắt chuyên chú cho đến khi ta gọi hắn.
Phu quân.
Hắn ngẩng đầu lên và ngơ ngác nhìn ta một lúc. Một vùng rộng lớn từ má đến tai hắn bỗng đỏ bừng.
"Nàng đã tỉnh rồi, ta nhờ Khỉ Nguyệt giúp nàng hầm canh cá. Tối qua nàng mệt quá... à, cũng không phải, nàng ổn chứ?"
Hắn nói không mạch lạc một lúc lâu, cho đến khi ta ôm chăn, lắc đầu nói:
"Thiếp không sao, chuyện tối qua xảy ra… thiếp rất hưởng thụ."
Sau đó, Hạ công tử, người luôn không sợ trời không sợ đất, đột nhiên đứng dậy khỏi ghế và lao vào sân.
Từ xa, truyền đến tiếng hét của Ỷ Nguyệt:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!