Hạ Văn Thu cười nói:
"Ta ở Khương gia thì có vấn đề gì sao? Không phải ngươi cũng sống ở Khương gia ba năm, dùng tiền của người khác mua đồ ăn uống, cuối cùng thậm chí còn không trả được một cắc? Đến cuối cùng thì nhà ngươi nghèo đói hay vô liêm sỉ vậy?"
Trong lúc nghỉ ngơi, hắn nhanh chóng quay đầu lại và nháy mắt với ta.
Ta có phần hiểu nên bình tĩnh nói:
"Phu quân, không cần nhiều lời, Khương gia chúng ta luôn tỏ ra hào phóng mà không mong nhận được báo đáp. Mùa đông nào chúng ta cũng mở kho cháo để giúp đỡ người nghèo, giúp thêm hai người cũng không sao."
Hạ Văn Thu thở dài:
"Ta chỉ cảm thấy tiếc cho món trang sức bị đánh cắp của thê tử thôi."
Vừa nói vừa liếc nhìn mái tóc của Thôi Ninh Chi, như thể ả ta đã cướp hết những viên ngọc trai lộng lẫy của ta.
Cuối cùng Thôi Ninh Chi không nhịn được mà hét lên:
"Đây là đồ trang sức của riêng ta! Ca ca và Đường tỷ đã mua cho ta!"
Hạ Văn Thu lắc đầu thở dài:
"Ở học đường nữ sinh học ba năm vẫn không có tiến bộ gì, đúng là gỗ mục không khắc được."
Thiết Mộc Lan
Trên đài, Thất hoàng tử nhịn không nổi nữa:
"Dù sao thì tất cả những người có mặt trong bữa tiệc hoa hôm nay đều là khách, cô sẽ không bao giờ để ngươi đưa ai đi. Hạ Văn Thu, ngươi đừng có làm càn, ngươi coi thường cô và phụ hoàng của cô đúng không?!"
"Làm sao có thể? Hạ thần chỉ lo điện hạ sẽ bị kẻ phản bội lừa gạt."
"Thê tử của hạ thần bị kẻ gian dọa sợ, hiện giờ còn đang ốm nên thần xin cáo từ. Những tên trộm đó đã bị bắt, quay lại truy nã những người ở phía sau cũng không muộn."
Vừa dứt lời, thanh trường kiếm đặt giữa cổ Thôi Ninh Chi tạo thành một bông hoa kiếm trong không trung, sau đó gọn gàng tra vào vỏ.
Hạ Văn Thu đi tới, nắm lấy tay ta, nhỏ giọng nói:
"Về nhà thôi, phu nhân."
9
Sau khi hồi phủ, hắn nói với ta rằng hắn đã đi khắp nơi trong những ngày này chỉ để tìm hiểu xem kẻ bắt cóc ta ngày hôm đó là ai và ai đã ra lệnh cho chúng làm như vậy.
"Cuối cùng, đồ ngu xuẩn Thôi Ninh Chi đó chỉ là bị lợi dụng mà thôi, đằng sau còn có người khác."
Ta thì thầm:
"Thất hoàng tử... và nhị thúc của thiếp đúng không?"
Hạ Văn Thu ngạc nhiên nhìn ta.
"Phu nhân quả thực rất thông minh."
Vừa rồi ở chỗ của Thất hoàng tử, hắn cứ thuận mồm gọi thê tử, tỏ ra thân mật, ta vốn tưởng hắn đang diễn kịch trước mặt Thất hoàng tử, cũng không có suy nghĩ nhiều.
Bây giờ đã về nhà, hắn vẫn gọi như thế này, như thể đã quen rồi.
Nếu ta sửa lại thì hắn sẽ làm ầm ĩ lên mất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!