1
Thôi Ninh Viễn là phu quân mà ta nhặt được từ trên núi xuống.
Phụ mẫu hắn mất khi hắn còn nhỏ, hắn đã dẫn theo muội muội, Thôi Ninh Chi, vừa đi học vừa kiếm sống.
Khi Thôi Ninh Chi mười bốn tuổi, nàng ta bị một tên cận vệ nạp về làm vợ lẽ. Thôi Ninh Viễn đến cứu nàng ta nhưng lại bị người hầu của nhà đó đánh đập nặng nề và ném xuống chân núi.
Đó là lúc ta đưa hắn về nhà.
Sau khi được uống canh nhân sâm và bôi thuốc vào vết thương, phải mất nửa ngày hắn mới tỉnh lại.
Chàng trai lạnh lùng và bướng bỉnh như cây tre xanh nằm đó với khuôn mặt tái nhợt, nhưng lại trông quyến rũ đến lạ.
Ta chống cằm ngồi trên bàn, nhìn vào đôi mắt vẫn còn hơi mơ hồ đó và bình tĩnh nói:
"Ta có thể giúp ngươi với điều kiện ngươi phải ở lại Khương gia, làm phu quân của ta."
Sắc mặt Thôi Ninh Viễn tái nhợt, đột nhiên ngẩng đầu trừng mắt nhìn ta, trong mắt hiện lên vẻ nhục nhã.
Ta gõ nhẹ lên bàn nói:
"Ngươi cũng có thể từ chối. Lần này ta cứu người và cho thuốc đều là lòng tốt của ta, ta cũng sẽ không lấy một xu nào."
Đương nhiên, cuối cùng hắn cũng đồng ý với ta.
Ta đưa hắn ra cửa, tên cận vệ sợ hãi đẩy Thôi Ninh Chi ra, nàng ta nhào vào vòng tay Thôi Ninh Viễn và khóc một hồi…
Thật là một bộ phim cảm động về tình cảm gia đình sâu sắc giữa huynh muội.
Ta đang ngồi uống trà thì tên cận vệ kia đến gần ta với vẻ giễu cợt rồi cầu xin lòng thương xót:
"Là tại hạ có mắt không tròng, tại hạ không biết đây là người nhà của Khương tiểu thư, hy vọng tiểu thư bỏ qua cho tiểu…"
Thiết Mộc Lan
Vào khoảnh khắc đó, ta thấy trong mắt Thôi Ninh Viễn hình như có thứ gì đó vừa lóe lên.
Có lẽ đó là sự ham muốn quyền lực, tiền tài và danh vọng.
Cuộc hôn nhân giữa Thôi Ninh Viễn và ta vừa mới được quyết định.
Hắn cùng muội muội sống ở nhà họ Khương. Mọi người đều biết hắn là phu quân nuôi từ bé của ta, của Khương Địch.
Phụ thân ta tuy là tướng quân trong triều đình nhưng trong nhà chỉ có một thê tử, phụ mẫu ta cũng chỉ sinh ra có một mình ta vì thế ta cũng chính là nữ nhi duy nhất trong nhà.
Tiếc rằng ta mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo từ trong bụng mẫu thân.
Mỗi lần khi đang ăn tối với Thôi Ninh Viễn, ta đều phải quay đầu đi ho một trận dữ dội. Mỗi lần như thế ta lại nhìn thấy trên mặt hắn hiện lên vẻ chán ghét.
Nha hoàn Ỷ Nguyệt giơ tấm khăn che miệng của ta lên, trên đó có vết m.á. u lớn màu đỏ tươi.
Thôi Ninh Chi vốn không ưa ta, cười nhạo nói:
"Thì ra ngươi là kẻ bệnh tật đầy mình."
Ỷ Nguyệt tức giận buột miệng:
"Sao ngươi dám nói chuyện với tiểu thư nhà ta như vậy? Thật sự là quá ngang ngược!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!