Cài kín cửa, căn phòng kho nhỏ ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều.
Long Nghị đỡ lấy thanh niên còn đang say, kê gót chân đóng cửa lại, ngăn mọi gió rét lùa vào.
Anh xách thẳng Tần Thiên vào phòng cậu, đặt lên giường rồi quay người ra ngoài ngay lập tức.
Chuyện vừa diễn ra...
Anh chỉ hy vọng sáng mai tỉnh dậy, thanh niên sẽ không nhớ nổi điều gì.
Cả người ám đầy mùi rượu, Long Nghị về phòng cởi áo khoác và áo ra, cầm áo khoác ra máng ngoài kệ tủ gian phòng khách cho tản bớt mùi, sau đó để mình tr@n vào bếp, định đi xối miếng nước.
Máy nước nóng cũ kỹ vặn hai ba lượt mới bắt đầu phát ra tiếng rè rè.
Đang lúc chờ nước hết lạnh, ánh mắt Long Nghị không nhịn được hướng ra căn phòng đằng sau lưng, do dự một chút rồi vẫn lấy chậu rửa mặt và khăn lau trên kệ ra, đặt xuống vòi nước.
Đêm đông quá lạnh, vừa nãy còn quên bật thảm điện, nếu cứ ném đứa nhỏ ở đấy chỉ sợ ngày mai phải đưa vào bệnh viện.
Anh bưng thau nước vào phòng Tần Thiên.
Sợ đánh thức cậu, Long Nghị không mở đèn, lờ mờ thấy được bóng thanh niên nằm nghiêng trên giường giữa bóng tối.
Long Nghị đặt thau xuống ghế đẩu, trước hết anh bấm mở công tắc thảm điện để rơi bên mép giường, sau đó mới nhúng khăn mặt vào nước nóng.
Anh cầm lên vắt khô, đắp lên mặt thanh niên.
Anh đang không mặc gì, tuy hơi lạnh nhưng chốc nữa rồi cũng quen.
Đã ở xứ cực lạnh bao nhiêu năm như vậy, thật ra Long Nghị chịu đựng khá tốt.
Bàn tay hấp hơi ấm, Long Nghị nhè nhẹ lau mặt cho Tần Thiên, thuận tiện bắt lấy cổ tay thanh niên lau thêm cả hai cánh tay.
Qua quýt bao người xong, Long Nghị ném khăn về thau.
Anh bán quỳ bên mạn giường, khom người cầm chăn định mở ra đắp cho thanh niên.
Nhưng anh không ngờ, thanh niên tưởng đã say mèm ngủ yên kia giờ này đang tỉnh tỉnh mơ mơ mở mắt, chằm chằm vào tấm lưng tr@n trụi của anh bằng cái nhìn ngẩn ngơ mà nóng bỏng.
Đôi tay ấm đặt lên hông.
Cơ bắp khắp người Long Nghị gồng cứng, không kịp phản xạ gì, đằng sau lưng đã bị cơ thể ấm dán lấy.
Tần Thiên tựa cằm lên hõm vai người đàn ông, hơi thở nóng rẫy phả vào tai Long Nghị.
Anh Long ơi...
Long Nghị lại nghe thấy tiếng kêu vừa hoảng sợ lại vừa yếu ớt.
Cái cằm hơi nhọn của thanh niên cọ quẹt lung trung trên vai, Long Nghị thoáng ưỡn người, muốn kéo cậu xuống.
Nhưng kề bên tai vang lên tiếng nức nở như nhóc thú nhỏ bị thương:
"Anh Long ơi...! em không được ạ?"
"Thật sự...! không được ạ?"
Long Nghị khựng lại, giây sau sống lưng run lên, cảm giác được có gì đó mềm mại ấm áp rơi xuống gáy mình.
Tần Thiên khẽ khàng hôn lên cổ người đàn ông.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!