Đoàn người tề tựu tại quảng trường, yến hội náo nhiệt. Yến Quy Chi dẫn Tô Phong Ngâm đến trước mặt chư vị Trưởng lão, bái lạy kính rượu. Sau đó, lại đưa Tô Phong Ngâm đến trước mặt huynh trưởng, lần lượt giới thiệu các huynh tỷ cho Tô Phong Ngâm biết.
Đầu tiên là Yến Nhân Trạch và Yến Đỗ Nhược.
Yến Quy Chi nói với Tô Phong Ngâm:
"Đây là Đại ca và Nhị tỷ."
Yến Nhân Trạch ngồi ngay ngắn trên chủ vị, tóc đen cắt ngắn dựng đứng như kim thép, lông mày sắc bén, khuôn mặt vuông vắn, tai to, phong thái uy nghi, khí chất anh lãng. Yến Đỗ Nhược ngồi bên cạnh, ánh mắt sắc bén, thân mặc huyền phục, y phục gọn gàng, khí chất phóng khoáng.
Hai người đều tràn đầy hào khí, một người trung hậu, một người phóng khoáng, nhưng tính cách đều có phần táo bạo, như pháo hoa cuối năm, chỉ cần một ngọn lửa là bom cháy.
Tô Phong Ngâm theo Yến Quy Chi gọi Đại ca, Nhị tỷ.
Nàng đã từng gặp Yến Nhân Trạch và Yến Đỗ Nhược, Dù tộc Tham Lang và tộc Đồ Sơn không thường xuyên qua lại, nhưng cũng có mối quan hệ, nên nàng không xa lạ với hai người này.
Hai bên nâng chén giao bôi, Yến Đỗ Nhược uống cạn chén rượu, hào phóng nói:
"Lạy đường, thành thân, kính rượu rồi, từ nay về sau chính là người một nhà. Sau này có chuyện gì, cứ đến tìm Đại ca và Nhị tỷ, chúng ta nhất định sẽ vì ngươi làm chủ!"
Yến Nhân Trạch cũng gật đầu:
"Nhị muội nói phải, sau này chúng ta là người một nhà, có chuyện gì cứ nói! Đại ca và Nhị tỷ sẽ che chở cho ngươi!"
"Vậy Phong Ngâm xin đa tạ Đại ca và Nhị tỷ đã chiếu cố." Tô Phong Ngâm lại nâng chén, khẽ che miệng chén bằng ống tay áo rồi uống một hơi cạn.
Yến Quy Chi và Tô Phong Ngâm vừa quay người lại, thì Yến Tu Linh đã cười hì hì chạy tới. Hắn vừa mới cùng các tộc nhân uống rượu trở về, vẫn còn hứng thú, liền kéo Yến Quy Chi và Tô Phong Ngâm lại, nói:
"Nào nào nào! Hai người nhất định phải cùng Tam ca uống một chén rượu này."
Yến Quy Chi cười đáp:
"Ngươi đã nhận ra rồi thì không cần ta giới thiệu nữa."
"Có lẽ đây là do duyên phận của chúng ta." Yến Tu Linh nói rồi tự mình uống một chén, sau đó rót đầy rượu cho Tô Phong Ngâm.
Ánh mắt hắn dừng trên người Tô Phong Ngâm, cười ẩn ý nói:
"Phu nhân của Thất muội, mong rằng sau này ngươi sẽ chăm sóc cho Quy Chi."
Tô Phong Ngâm khẽ cười, thản nhiên đáp: Đây là lẽ tự nhiên.
Yến Tu Linh là người hiền lành, nhanh nhẹn, nhưng lại phong lưu phóng khoáng, tự do, bất cần đời. Thật là một kẻ khác biệt trong gia tộc trung trinh như vậy.
Tô Phong Ngâm nâng chén rượu lên, ánh mắt thoáng qua Yến Tu Linh. Trước kia, Đại ca hiểu lầm nàng có ý với Yến Tu Linh cũng bởi nàng hay hỏi thăm vể hành tung của Yến Tu Linh.
Nhưng tại sao nàng lại hỏi thăm hành tung của Yến Tu Linh? Đương nhiên là lo sợ người này sẽ làm hư hỏng Yến Quy Chi.
Ánh mắt Tô Phong Ngâm lại nhìn về phía Yến Quy Chi, thấy nàng đứng thẳng tắp bên cạnh.
Yến Quy Chi nhận ra ánh mắt của nàng, hỏi: Say rổi sao?
Tô Phong Ngâm lắc đầu, mỉm cười:
"Chỉ vài chén rượu, không đáng kể."
Mặc dù Tô Phong Ngâm nói vậy, Yến Quy Chi vẫn hết sức lưu tâm, tự tay rót rượu cho nàng, mỗi lần chỉ rót một nửa ly.
Yến Quy Chi đưa Tô Phong Ngâm đi gặp Yến Thần Hoàn và Yến Lăng Hoàn, hai huynh đệ sinh đôi này, một lạnh lùng như băng, một nóng nảy như lửa. Yến Thần Hoàn ít nói, tính tình lạnh nhạt, còn Yến Lăng Hoàn tuy nói không nhiều nhưng dễ mất kiên nhẫn. Dù vậy, cả hai đều rất yêu thương Yến Quy Chi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!