Yến Đỗ Nhược sau khi nghe lời Yến Quy Chi trở về Khởi Âm Cung thì bị trì hoãn một lúc. Trên đường, nàng tình cờ gặp Văn Xương, kẻ đó đang ngang nhiên hút tinh huyết của một cung nhân, ngay cả kết giới cũng không đặt, vô cùng càn rỡ.
Yến Đỗ Nhược giao chiến với hắn một lát, định đuổi theo thì cảnh tượng trước mắt đột ngột thay đổi, một vầng trăng máu bay lên trên không trung, xung quanh mấy dặm không một tiếng động, Văn Xương cũng biến mất không dấu vết. Yến Đỗ Nhược biết mình đã bị kéo vào một nơi tương tự như ảo cảnh.
Nàng múa Trảm Khí đao, tập trung linh lực chém về phía vầng trăng, một tia sáng trắng phóng lên không trung, sau đó không gian vặn vẹo, hấp thụ tia sáng.
Yến Đỗ Nhược cau mày, sắc mặt nặng nề, nàng trầm ngâm một lát rồi quyết định đến Khởi Âm Cung xem xét tình hình.
Một đường đi qua, bốn phía tĩnh lặng.
Đến trước cửa Khởi Âm Cung, Yến Đỗ Nhược hiên ngang bước vào từ cửa chính, hô:
"Phong Ngâm, con rắn kia, có ở đó không!"
Gọi nửa ngày mà không có tiếng trả lời.
Yến Đỗ Nhược đi vào phòng ngủ của Tô Phong Ngâm nhìn quanh, không có ai. Nàng định quay lại quảng trường thì nghe thấy động tĩnh lạ ở đình viện bên cạnh.
Yến Đỗ Nhược cầm đao, nhẹ nhàng nhảy lên tường, thân hình còn chưa đứng vững thì một bóng đen lao tới. Yến Đỗ Nhược vung đao chém đứt vật đó, nhìn kỹ thì thấy đó là một bụi gai.
Nhìn xuống, toàn bộ đình viện đều là những thứ này, nhỏ thì bằng cánh tay, lớn thì bằng chum nước, màu đen sì, trên thân có những gai nhọn tua tủa như răng nanh của mãnh thú.
Những bụi gai ngày càng lớn và nhiều, quấn quýt lấy nhau trong đình viện như những con rắn.
Yến Đỗ Nhược khẽ quát:
"Thứ quỷ quái gì vậy."
Ánh mắt nàng lướt qua và phát hiện giữa đình viện có một bóng người, tóc dài xõa tung như tơ lụa đen, trên y phục đen thêu những đóa Hải Đường đỏ rực, như những bông hoa mọc trên bụi gai.
Yến Đỗ Nhược kêu lên:
"Này, Tang Nhiêu, Phong Ngâm đâu?"
Tang Nhiêu ngẩng đầu nhìn nàng một cái, không biết có phải do ánh trăng kỳ dị hay do cảnh tượng ở đây quá quái lạ mà Yến Đỗ Nhược thấy trong mắt Tang Nhiêu ngấn lệ.
Yến Đỗ Nhược nghĩ lại thì cả người nổi da gà.
Tang Nhiêu kia, sao có thể...
Yến Đỗ Nhược đứng trên tường nhìn xung quanh, bốn phía vẫn tĩnh lặng, khi nàng nhìn lại vào trong viện thì bụi gai đã nhiều hơn, Tang Nhiêu vẫn chưa hành động, chỉ có một kết giới ngăn cản bụi gai.
Yến Đỗ Nhược nói lớn:
"Tang Nhiêu, Trọng Nham có vấn đề, có người bày kế lấy Giao Nhân chúc, đặt khắp trong cung, Quy Chi bảo ta đến báo cho các ngươi, phải để mắt đến Ưng Bất Hưu."
Tang Nhiêu nói:
"Ưng Bất Hưu chạy rồi."
Giọng Tang Nhiêu rất nhỏ, lại run rẩy, Yến Đỗ Nhược nhất thời không nghe rõ, ghé tai hỏi lại:
"Ngươi nói gì? Nói rõ hơn được không?"
Yến Đỗ Nhược thấy Tang Nhiêu vẫn đứng trong đám bụi gai, tức giận nói:
"Ngươi có thể ra ngoài nói chuyện được không, đến lúc nào rồi còn đùa với mấy bụi gai đó."
Ngay sau đó, kết giới của Tang Nhiêu vỡ tan, bụi gai đồng loạt lao về phía Tang Nhiêu, nhưng Tang Nhiêu không có ý định chống cự, chỉ đứng im, con ngươi run rẩy, khóe miệng căng thẳng, muốn lùi lại nhưng không còn đường lui.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!