Đi không bao lâu, mọi người đã đến tầng cuối cùng của tòa gác cổng, lúc này thấy nhiều tiên nhân hơn, người thì cưỡi mây đạp gió, người thì ngồi trên tiên thú.
Bên cạnh cổng có Tiên tướng, thấy bốn người đến liền ra mời: Tiên đế cho mời.
Bốn người liền bảo Yến Đỗ Nhược, Ưng Bất Hối đi dự tiệc trước, bốn người họ đi gặp Tiên đế. Sau một hồi trò chuyện, quả nhiên là vì chuyện của bán yêu.
Khi bốn người đi ra, Tang Nhiêu khịt mũi nói:
"Hắn quản cũng rộng quá."
Phương Dư An nói:
"Dù sao hắn cũng là Tiên đế, cũng là vì thái bình của Ngũ giới."
Tang Nhiêu nói: "Chúng ta nên hợp sức lại, để hắn làm chân chạy việc. Sao hắn không có sức đi sai khiến Ma giới và Minh giới chứ!
Ma giới có Ma đế, Minh giới có Quỷ vương, Nhân giới có bảy quân chủ, chỉ có Yêu giới ta, mênh mông vô bờ với trăm tộc, mạnh ai nấy làm, không có đế vương thống nhất, nên mới bị người ta bắt nạt như vậy.
Theo ta thấy, chi bằng chúng ta lập ra một Yêu đế.
"Tang Nhiêu nhìn Phương Dư An, nói:"Ngưu Tộc trưởng, thấy ngươi lớn tuổi nhất, hay là ngươi làm đi.
"Phương Dư An chắp tay cười nói:"Tài hèn sức mọn, không dám đảm đương.
"Tang Nhiêu lại nhìn Tô Phong Ngâm, Tô Phong Ngâm cười nói:"Đồ Sơn chưa bao giờ can dự vào chuyện bên ngoài, muốn Đồ Sơn ta xưng đế, chẳng phải là muốn Yêu giới và Ngũ giới khác hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ sao?
"Tô Phong Ngâm hỏi lại:"Vậy sao chính ngươi không làm?
"Tang Nhiêu cười đáp:"Bộ tộc Đằng Xà thôi cũng đủ khiến ta mệt mỏi rồi, nếu là toàn bộ Yêu giới thì...
"Tang Nhiêu xua tay nói:"Không kham nổi, không kham nổi!
"Ba người lại cùng nhau nhìn về phía Yến Quy Chi. Yến Quy Chi cười nói:"Quy Chi đức mỏng tài hèn, không thể gánh vác trọng trách."
Bốn người cùng cười, rồi đi về phía Tiên Đài nơi diễn ra yến tiệc.
Bên trong Lưu Tiên đài bày biện bàn ăn, trên bàn có đầy đủ những loại trái cây quý hiếm, rượu tiên và nước thánh một cách xa hoa. Các tiên nhân qua lại, tầng tầng lớp lớp, ánh sáng rực rỡ bao phủ, hồ ngọc chảy quanh, làn nước xanh biếc trong hồ, sóng nước vờn quanh, từng đóa hoa sen vàng nở rộ.
Bốn người đến chỗ ngồi của mình, vốn là ngồi cạnh nhau. Yến Quy Chi và Tô Phong Ngâm ở giữa, Phương Dư An bên trái, Tang Nhiêu bên phải.
Bốn người còn chưa kịp ngồi xuống thì có một tiên đồng đến mời Yến Quy Chi đi, đưa người đến một cái đình trên Lưu Ba hồ.
Người mời chính là Ngọc Hàn Tiên tôn.
Tô Phong Ngâm nhìn hai người ngồi đối diện trong đình trên hồ một lát, khẽ nhắm mắt. Tang Nhiêu ở bên cạnh, nhìn hai người kia rồi lại nhìn Tô Phong Ngâm, vẻ mặt thích thú như đang xem kịch.
Tiên giới đều biết Ngọc Hàn và Yến Quy Chi có quan hệ tốt, tốt đến mức độ nào, nếu không phải Tiên giới có quy định tiên nhân không được động lòng phàm tục, e rằng tất cả mọi người đều cho rằng giữa hai người có mối tơ tình sâu sắc khó mà diễn tả.....
Thời điểm Yến Quy Chi đại hôn cũng đã đưa thiệp mời cho Ngọc Hàn, chỉ là không biết vì sao người lại không đến.
Yến Quy Chi ngồi thẳng, nhìn nữ tử mặc tiên phục trắng, nói:
"Ta còn tưởng rằng ngươi đã xảy ra chuyện gì, đã đưa thiệp mời cho ngươi rồi, mà ngươi lại không đến."
Ngọc Hàn cười nhạt, khí chất phi phàm, mười ngón tay thon dài trắng trẻo đáng yêu, cầm ấm ngọc rót rượu cho Yến Quy Chi, nàng nói:
"Mấy ngày trước bế quan, vừa vặn bỏ lỡ."
Yến Quy Chi thở dài nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!