Chương 16: (Vô Đề)

Từ khi Yến Quy Chi thay Tô Phong Ngâm phê duyệt công văn của Đồ Sơn, Tô Phong Ngâm ngày nào cũng cùng Yến Quy Chi vào thư phòng.

Yến Quy Chi xử lý công việc, Tô Phong Ngâm thì ở phía sau nàng ngồi nghỉ ngơi trên giường. Ngày tháng dần chuyển sang mùa đông giá rét, thời tiết ngày càng lạnh, nhưng Tô Phong Ngâm lại mặc ngày càng ít.

Chiếc quần lụa mỏng màu đỏ không che được đôi chân thon dài trắng nõn, chiếc áo lụa thêu vàng lộ ra toàn bộ bờ vai. Tô Phong Ngâm miễn cưỡng nằm trên chiếc giường nhỏ, trông như một con hồ ly ở Nhân gian đang muốn ngủ đông.....

Vào buổi xế trưa, có hai người hùng hổ xông vào thư phòng, đứng trước bàn học.

Tô Tích Ất mạnh tay đập bàn, tức giận đến mức như muốn nổ tung phổi nói:

"Yến Quy Chi! Người trong tộc của ngươi ngươi còn quản không hả!"

Tô Phong Ngâm đứng dậy, nói:

"Ca ca, nói chuyện thì nói cẩn thận, đừng làm lộn xộn công văn."

Tô Tích Ất cố gắng kìm nén cơn giận, không muốn trút lên muội muội, liền trợn mắt nhìn Yến Quy Chi, rồi lại hung hăng trừng mắt Yến Thần Hoàn đứng bên cạnh, mặt đỏ bừng vì tức giận.

Yến Quy Chi hỏi:

"Nhị ca tức giận như vậy là vì chuyện gì?"

Vì chuyện gì? Tô Tích Ất mạnh mẽ vung tay áo, chống tay lên hông, vừa tức giận vừa bật cười.

Yến Thần Hoàn lạnh nhạt nói:

"Ta vô tình nhìn thấy thân thể của hắn."

Tô Tích Ất quát lớn:

"Ngươi im miệng cho ta!"

Yến Quy Chi, Tô Phong Ngâm: ...

...

Kể từ khi hai tộc kết thân, ranh giới giữa Vu Sơn và Triều Dương Sơn đã hợp làm một, tộc nhân hai bên có thể tự do qua lại giữa hai ngọn Linh sơn.

Người Đồ Sơn không thích bị người lạ quấy rầy, vốn quen sống tĩnh lặng trong động phủ của mình nên không thích ồn ào, dù ranh giới hai tộc đã được dỡ bỏ, số người Đồ Sơn đến Tham Lang cũng rất ít.

Ngược lại, người Tham Lang nghe danh tiếng

"Khi Triều Dương rơi tuyết, đất trời một màu trắng xóa", ngưỡng mộ đài Chiêm Tinh và sức mạnh của trăng thần, cộng thêm suối nước nóng và nhan sắc của người Đồ Sơn, đã từ lâu mong muốn đến Đồ Sơn, nên việc qua lại diễn ra không ngừng.

Người Đồ Sơn cảm thấy vô cùng phiền phức, nhưng những người Tham Lang qua lại lại chính là Thiếu Tộc trưởng của họ, không thể đối xử tệ bạc.

Người Tham Lang lại rất hòa nhã, thường mang theo linh đan diệu dược và những món đồ chơi hiếm có, quý giá đến tặng như không có gì, khiến người Đồ Sơn cũng không tiện trách mắng. Họ thực sự vừa yêu vừa hận, không biết làm sao.

Về phần Yến Thần Hoàn, vài ngày trước trong lúc tu luyện bị thương, Yến Tu Linh nghe nói linh tuyền của Đồ Sơn có tác dụng bổ dưỡng, chữa thương và hỗ trợ khí công, nên đã bảo Yến Thần Hoàn đến Đồ Sơn mượn một nơi linh tuyền để chữa thương.

Sau khi Yến Thần Hoàn đến Đồ Sơn, tộc nhân thấy là điện hạ của tộc Tham Lang nên không dám thất lễ, đã dẫn hắn đến linh tuyền để tự chọn một nơi, sau đó liền rời đi.

Yến Thần Hoàn tự chọn một nơi, không ngờ đó lại là nơi Tô Tích Ất thường dùng riêng. Tô Tích Ất lại có tính ưa sạch sẽ, đúng lúc đến ngâm mình trong linh tuyền, đang tr. ần truồ. ng thì gặp Yến Thần Hoàn.

Yến Thần Hoàn vừa vặn đang dang tay dựa vào vách đá, nửa ngực lộ ra ngoài, vô tình liếc nhìn đến chỗ kia của Tô Tích Ất. Vốn là người không biểu lộ cảm xúc, nhưng lại khẽ cười một tiếng.

Tô Tích Ất thấy Yến Thần Hoàn ở trong ao của mình vốn đã tức giận, còn thấy Yến Thần Hoàn nhìn mình rồi khẽ cười, cho rằng hắn đang cười nhạo mình, lập tức nổi gân xanh, giận dữ hét lên:

"Yến Thần Hoàn, ngươi cút ra cho lão tử!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!