Bên ngoài phòng Tô Phong Ngâm đứng đầy người, trong phòng đèn đuốc sáng trưng, người qua lại, bên ngoài tiếng nói chuyện nhỏ không ngớt. Yến Quy Chi đứng ngoài cửa, nhắm mắt, tĩnh lặng như tượng đá.
Thính Tuyết đứng dựa vào Yến Quy Chi, vạt áo Yến Quy Chi bị Thính Tuyết nắm chặt trong tay.
Yến Thiên Khuyết và Tô Vãn Lai, hai vị trưởng bối, ngồi dưới gốc cây bông gòn trên băng đá. Yến Nhân Trạch và Tô Tích Giáp đứng hai bên. Hoa Xuân Khẳng và Vị Hi đứng trước cửa, lo lắng đi qua đi lại.
Yến Nhân Trạch thầm nói:
"Lần này chắc là Tiểu Tham Lang thôi."
Tô Tích Giáp chế nhạo:
"Là Đồ Sơn, Yến huynh, có nghe qua chuyện tốt thành đôi chưa?"
Tô Vãn Lai đưa tay lên miệng ho khan hai tiếng, Tô Tích Giáp im lặng. Yến Thiên Khuyết trầm giọng nói:
"Nhân Trạch, đừng cả ngày ngoài việc theo Thính Tuyết ra oai thì chỉ nhìn chằm chằm vào bụng Phong Ngâm. Đó là Kỳ nhi chứ không phải con ngươi, ngươi và Tân Sinh cũng nên cố gắng lên."
Yến Nhân Trạch: ...
Tô Tích Giáp cười thầm không ngừng, Tô Vãn Lai trách mắng:
"Ngươi còn không biết xấu hổ mà cười, người ta dù sao cũng có thê tử, nhìn lại chính ngươi xem!"
Tô Tích Giáp: ...
Trong phòng truyền ra tiếng khóc nhỏ. Yến Quy Chi chậm rãi mở mắt, ngẩng đầu nhìn lên trời, đã là lúc tảng sáng, nhưng bầu trời lại hiện ra một cảnh tượng kỳ lạ, trên đỉnh Vu Sơn có một ranh giới rõ ràng, phân chia bóng tối và ban ngày, trăng và mặt trời cùng xuất hiện.
Không chỉ Yến Quy Chi phát hiện, những tộc nhân khác cũng nhận ra dị tượng này. Yến Thiên Khuyết và Tô Vãn Lai kinh ngạc đứng lên, than thở:
"Không ổn rồi! Không ổn rồi!"
Trong lúc mọi người kinh ngạc với thiên tượng, Yến Quy Chi đã vào nhà. Trên giường, Tô Phong Ngâm như vừa vớt lên từ nước, mệt mỏi rã rời. Yến Quy Chi vừa ngồi xuống giường, nàng liền dựa vào, nằm dài trên đùi Yến Quy Chi, eo mềm mại như không có xương.
Tô Phong Ngâm khóc lóc kể lể:
"Mệt mỏi quá, cái loại bí thuật kia thật sự đắng cay thấu tận tâm can, khổ chết thiếp thân."
"Lúc trước là ai không nghe lời khuyên, cứ nhất quyết muốn dùng." Tuy trách móc như vậy, nhưng ánh mắt Yến Quy Chi lại đầy xót thương, nàng lau mồ hôi trên mặt Tô Phong Ngâm, kéo chăn đắp lên lưng cho nàng.
Tô Phong Ngâm nói nhỏ:
"Hai lần đều là ta, không công bằng."
Yến Quy Chi thở dài: Nàng đó.
Vị Hi ôm đứa bé đi tới, cười với hai người: Là Tham Lang.
Mắt Tô Phong Ngâm sáng lên, nói: Ta xem một chút.
Vị Hi đưa hài tử cho Tô Phong Ngâm, nhưng tay chân Tô Phong Ngâm không còn chút sức lực nào, hài tử được Yến Quy Chi một tay bế lấy, nói: Đừng làm rơi.
Yến Quy Chi gọi:
"Thính Tuyết, lại đây."
Thính Tuyết ban đầu đi theo Vị Hi xem hài tử, nhưng vì quá nhỏ nên kiễng chân cũng không nhìn thấy muội muội mình thế nào. Yến Quy Chi vừa gọi, nàng liền vui vẻ chạy tới.
Tô Phong Ngâm sờ đầu hài tử một hồi, rồi tỏ vẻ thất vọng. Yến Quy Chi hỏi: Sao vậy?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!