Chương 119: Phiên ngoại 11

Xuống đi.

Gió xuân nhẹ nhàng, lá cây xào xạc, tiếng chim hót líu lo.

Tiểu cô nương trên cây, một tay bám vào thân cây, chân dò dẫm trên cành, rồi lại rụt về.

Gió thổi làm rung chiếc chuông bạc trên người nàng, phát ra tiếng leng keng, đôi mắt ngấn lệ long lanh như sao đêm.

Yến Kỳ buông tay xuống, nói:

"Ngươi không xuống à, vậy ta đi đây."

Nàng nhanh chóng xoay người, tiểu cô nương trên cây liền kêu lên: Không được!

Gió thổi mạnh hơn, Yến Kỳ quay lại, một bóng đen từ trên cao lao xuống, nàng vội vàng giơ tay che chắn, cả hai cùng ngã xuống bãi cỏ.

Do quá bất ngờ, Yến Kỳ bị va đập đến hoa mắt, một lúc sau mới hoàn hồn, nói:

"Ngươi muốn nhảy xuống thì cũng phải nói một tiếng chứ!"

Khi nhìn rõ mọi vật xung quanh, nàng thấy đôi mắt tiểu cô nương kia càng thêm ướt át, nước mắt rơi lã chã xuống người nàng, hai tay nắm chặt áo nàng, tội nghiệp nói: Hỏng mất rồi...

Yến Kỳ tưởng tiểu cô nương bị thương ở đâu đó, lo lắng hỏi: Cái gì hỏng mất?

Chân linh của ta...

Nói xong, cô nương này oà khóc.....

Yến Kỳ xoay xoay chiếc chuông bạc, ngọn lửa trong tay không ngừng cháy, để gắn lại chỗ vỡ.

Cô nương kia ngồi xổm bên cạnh nàng, miệng không ngừng hỏi: Có sửa được không?

"Phải cẩn thận mới được."

Một lúc sau, cô nương kia lại nói:

"Nhất định phải sửa được nha."

Yến Kỳ thở dài, bất đắc dĩ.

Nàng vốn vì bị phụ thân trách mắng mà buồn bã, vô thức đi đến sườn núi này.

Thấy trên cây có một tiểu cô nương đang kêu cứu, vì tò mò nên nàng đến dưới gốc cây quan sát.

Ở độ tuổi này, tiểu yêu đã hiểu sơ về pháp thuật biến hình, ít nhiều cũng có thể hóa về nguyên hình, sao lại bị mắc kẹt trên cây như vậy?

Không ngờ cô nương kia lại không biết biến hình, vì quá hoảng sợ mà không thể hóa về nguyên hình, ngay cả lý do tại sao lại ở trên cây cũng không nói rõ được.

Nàng tốt bụng cứu tiểu cô nương, ngược lại bị tiểu cô nương quấn lấy.

Yến Kỳ nói:

"Sửa xong rồi, chỗ vỡ đó phải cẩn thận một chút, nếu lại ngã thì có thể sẽ vỡ nữa."

Yến Kỳ định đưa tiểu cô nương đi, tiểu cô nương liền lấy chiếc chuông bạc từ tay nàng, lùi lại một bước.

Yến Kỳ nghiêng đầu, nói:

"Vừa qua cầu đã rút ván nha."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!